Editor: Ái Tuyết
Sáng sớm trên đỉnh núi Quang Minh, gió thổi lạnh buốt xuyên thẳng qua cổ áo vào da thịt.
Ánh sáng đường chân trời phía xa, tựa như bụng cá trắng đang tràn ra lòng đỏ trứng, từng tầng mây càng ngày càng nồng đậm, mặt trời phía sau lấp ló như muốn nhảy ra khỏi các tầng mây.
Bình minh thật sự rất đẹp!Nhưng lúc này, với đôi tay đang nắm chặt phiến đá, cả người Tiêu Sắt treo lơ lửng ở ngoài vách núi mà nói, hoàn toàn không đẹp một chút nào.
Tiêu Sắt không dám lộn xộn, nhìn về phía Lưu Minh đứng ở trên vách núi, gian nan lên tiếng: “Vì sao chứ?”Lưu Minh từ trên cao nhìn xuống, gương mặt hung ác nhìn chằm chằm Tiêu Sắt, nghiến răng nghiến lợi: "Cô còn hỏi tôi vì sao? Cô lãng phí mười năm thanh xuân của tôi, tôi đẩy cô đi xuống, còn có thể vì cái gì?”Nhìn Lưu Minh phẫn nộ rít gào, Tiêu Sắt cực kỳ kinh ngạc, trong cảm nhận của cô, Lưu Minh trước giờ vẫn luôn giữ bộ dáng ôn tồn lễ độ, chưa từng tức giận.
Cô kinh ngạc nói: “Tôi lãng phí mười năm thanh xuân của anh? Lưu Minh, chúng ta chỉ mới yêu đương ba tháng thôi đó!”Khuôn mặt Lưu Minh vặn vẹo: “Tiêu Sắt, tôi theo đuổi cô mười năm, cô lại xem tôi như người qua đường, không phải đi lòng vòng cùng cô đến phòng khám trung y, thì cũng là tới thư viện, đến một ánh mắt cô cũng không thèm liếc nhìn tôi.
”Hắn càng nói càng kích động: “Tôi đã thành trò cười của mọi người đó, tận mười năm đó!”Ánh nắng chiếu rọi, chiếu đến trên người Lưu Minh, càng thêm rõ ràng khuôn mặt dữ tợn lúc này của hắn ta.
Lưu Minh nhấc chân đạp lên trên ngón tay Tiêu Sắt, ánh mắt lạnh băng vô tình, thanh âm hàm sương mang tuyết*: “Ngày này ba tháng trước, chính là ngày bắt đầu cô nói lời đáp ứng làm bạn gái tôi, cũng là lúc tôi lên kế hoạch hoàn hảo rồi.
”*(Hàm sương mang tuyết: Ngậm sương mang tuyết > Nghĩa như lạnh lẽo âm trầm như sương như tuyết)Trong mắt Tiêu Sắt chứa đựng nỗi khiếp sợ, không thể tin chính tai mình lại nghe được những lời nói này.
Lưu Minh âm trầm nhìn chằm chằm Tiêu Sắt: “Tiêu gia cô chỉ có một mình cô, đợi sau khi cô chết, tôi sẽ đem những thứ cô đang sở hữu thu vào trong tay, phòng khám trung y của cô, nhà của cô, tiền của cô, đều thuộc về tôi.
”"Có thể xem như đây là phí bồi thường mười năm thanh xuân của tôi, là thứ tôi nên có được!”Tiêu Sắt nhìn Lưu Minh điên cuồng, gằn từng chữ: “Lưu Minh, không phải tôi lãng phí thời gian mười năm của anh, là anh tự mình lãng phí mười năm của chính anh.
Còn có, một khi tôi chết đi, anh cũng không chiếm được tài sản của tôi đâu.
”“Của tôi, đều là của tôi!” Hai tròng mắt Lưu Minh đỏ ngầu, dùng sức dẫm lên ngón tay Tiêu Sắt, rống giận: “Cô đi chết đi, đi chết đi!”Tay đứt ruột xót, Tiêu Sắt đau đến nhíu mày, nhịn đau châm biếm: “Lưu Minh, lưới pháp luật tuy thưa, nhưng khó lọt, anh trốn không thoát.
”Lực độ trên chân Lưu Minh tăng thêm, cười dữ tợn điên cuồng: “Tiêu Sắt, cô yên tâm, sau khi cô chết, tôi nhất định sẽ vì cô khóc một thời gian, để cho mọi người thấy tôi yêu cô đến mức nào! Cũng xem thử họ sẽ bắt tôi như thế nào?”Ngón tay đau đớn, khiến Tiêu Sắt thả lỏng một bàn tay, thân thể treo trên vách núi càng thêm lắc lư lay động.
Nhìn Lưu Minh điên cuồng, Tiêu Sắt đột nhiên nói một câu: “Lưu Minh, anh đừng khóc trước mộ tôi, sẽ làm ô uế con đường luân hồi của tôi đó!”Lưu Minh ngẩn ra, Tiêu Sắt buông tay khỏi phiến đá, rơi xuống vực núi, hai tròng mắt lạnh băng gắt