Editor: Ái Tuyết“Rửa sạch gừng rừng.
” Tiêu Sắt giơ lên giỏ nhỏ đựng gừng rừng và thảo dược cô đã hái.
A Trà đưa Tiêu Sắt đi ra bờ sông, Tiêu Sắt nhìn dòng sông, khóe miệng giật giật: "Đừng nói với tôi là nước chúng ta thường uống đều là mang về từ đây nhé?"“Đúng vậy, nước chúng ta dùng đều từ đây mà ra.
” A Trà ngồi xổm xuống, bắt đầu rửa sạch thảo dược, Bất quá, cũng không phải lấy ở đây mà là từ bên trong sơn động chảy ra, nhưng cũng là từ nơi này chảy đến.
”Tiêu Sắt hiểu rõ, nhưng nhìn dòng nước đục ngầu như vậy, cô thực sự không thể làm gì được: “A Trà, còn dòng sông nào nữa không?”A Trà lắc đầu: “Tôi chỉ biết chỗ này thôi.
”Tiêu Sắt cười gượng hai tiếng, ngồi xổm xuống rửa thảo dược, trong lòng ầm thâm phun tào.
Nước không sạch, phải nấu lên mới uống được, nếu không ở cái thời đại viễn cổ này, bệnh tật sẽ là vết đao chí mạng.
*(Phun tào: là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm.
)Xách theo thảo dược ướt dầm dề, cô và A Trà đi dọc bờ sông về phía bộ lạc, cũng nhìn thấy những tộc nhân khác múc nước dùng dưới con sông.
Trở lại trong bộ lạc, nhóm phụ nữ, còn có hài tử đều nhìn Tiêu Sắt với vẻ mặt vui mừng.
Có đứa trẻ chạy tới trước mặt cô, tò mò nhìn cô, nói: "A Sắt, bọn họ nói giỏ hoa nhỏ đó là do chị dạy bọn họ, thật sao?""Đúng vậy, bé con, em cũng muốn học à?" Tiêu Sắt nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu A Tú, cười vui vẻ.
Ánh mắt tiểu A Tú sáng ngời: "Thật sự có thể được học sao?""Đương nhiên.
" Tiêu Sắt mỉm cười, "Nhưng em còn quá nhỏ, đợi lớn lên chị sẽ dạy cho em.
"Tiểu A Tú có chút thất vọng, nhưng đúng lúc a mỗ*(mẹ) của đứa trẻ là A Diệp tới: "A Sắt, cô đừng nghe con bé nói nhảm, trẻ con cũng chỉ tò mò mà thôi.
"Tiêu Sắt mỉm cười nhìn tiểu A Tú bị A Diệp kéo đi.
Sau khi phơi khô dược liệu, lại có thêm mấy người phụ nữ chạy tới, đều hy vọng Tiêu Sắt có thể dạy bọn họ cách đan giỏ nhỏ, bởi vì thứ này đối với các cô mà nói, thực sự rất tiện lợi.
Tiêu Sắt đều đồng ý dạy tất cả bọn họ, các ngón tay của cô cũng vì vậy mà vừa đỏ lại vừa sưng tấy.
Mặt trời dần lặn xuống, một ngày cũng trôi qua, những người đàn ông trong bộ lạc ra ngoài đi săn sắp trở về.
Tại giờ khắc này, kỳ thực Tiêu Sắt cũng rất mong chờ Dạ Phong trở về.
"Đã trở lại!"Một tiếng hô to, Tiêu Sắt theo thanh âm tìm kiếm, liền