Editor: Ái TuyếtMỗi lần A Tuyết nhìn thấy Tiêu Sắt, đều cảm thấy nghẹn nguyên một bụng hoả.A Tuyết mang theo lửa giận ngút trời, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Sắt, hừ lạnh một tiếng: “Hừ, A Trà, thân là người Thanh Long bộ lạc, cô không đi hái trái cây, cô là muốn đợi chúng tôi cho cô đồ ăn thôi sao.
Cô như vậy, một ngày nào đó chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi bộ lạc."A Trà không phải là đối thủ của A Tuyết, lắp bắp nói: "Tôi không có, vừa rồi tôi ở cùng A Sắt...""Đừng có kiếm cớ.
Trước kia cô vẫn cùng các tộc nhân đi tìm đồ ăn, bây giờ lại không làm gì mà chỉ đi theo người này chạy loạn khắp nơi.
Chờ đến ngày phong tuyết, cô cũng đừng hòng được ăn thịt nướng!" A Tuyết không dám đối đầu với Tiêu Sắt, chỉ có thể trút giận lên đầu A Trà.A Trà, vẫn luôn được Tiêu Sắt sủng ái*(yêu chiều), đã lâu rồi không bị tộc nhân trong bộ lạc mắng, nhất thời A Trà không kịp phản ứng.A Trà ủy khuất bĩu môi, tâm lý tự ti lại dần xuất hiện.Thấy vậy, A Tuyết càng thêm đắc ý, nghiêng đầu nhìn A Trà: “A Trà, cô là người của bộ lạc Thanh Long, làm việc gì cũng phải nghĩ đến các tộc nhân và bộ lạc trước.
Cô ngày nào cũng không làm việc, có một số tộc nhân sớm đã nhìn thấy bất bình, cẩn thận, bọn họ cáo trạng với tộc trưởng, đuổi cô ra khỏi bộ lạc.”A Trà càng thêm luống cuống hoảng sợ hơn, hai mắt đỏ hoe, trông vô cùng ủy khuất lại đáng thương như chú chó nhỏ, cô không muốn bị đuổi ra khỏi bộ lạc, cô sợ quá!Đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc: "Ồ, các tộc nhân nhìn không được? Vậy nói cho tôi nghe xem đó là tộc nhân nào? Cô nói cho tôi biết đi, tôi sẽ đối chất với người đó."A Trà hoảng sợ mà cảm động nhìn Tiêu Sắt, mím môi để ngăn mình không khóc.A Tuyết nhìn thấy Tiêu Sắt đứng ra, tức muốn nổ: "Tiêu Sắt, tôi đang nói A Trà, không liên quan gì đến cô!"“Tại sao không phải chuyện của tôi!” Tiêu Sắt khoanh tay đi về phía A Tuyết, giọng nói lười biếng nhưng sắc bén: “Em ấy là của tôi, tôi sẽ bảo vệ em ấy, khi nào thì đến lượt cô khoa tay múa chân? "Khi A Tuyết nhìn thấy Tiêu Sắt đến gần mình, cô nghĩ rằng Tiêu Sắt sẽ đánh mình, sợ hãi đến mức lùi lại, giọng nói run rẩy: "Tôi nói cho cô biết, Tiêu Sắt, dừng lại, đừng đến gần, nếu không tôi sẽ nhất định sẽ đánh trả."Tiêu Sắt khinh thường cười: "Giả vờ cái gì mà giả vờ? Chẳng phải cô vẫn luôn muốn đánh tôi sao? Cô xem, ở đây chỉ có ba người chúng ta, nếu cô đánh tôi, sẽ không có người nào biết, tôi bị mất mặt chắc chắn sẽ không ngu ngốc kể ra ngoài, đây thật đúng là một cơ hội tốt!"A Tuyết nhìn quanh, quả thực ở đây chỉ có ba người, nếu cô đánh Tiêu Sắt thì sẽ không có ai biết.Nghĩ đến đây, A Tuyết muốn đánh vào tim Tiêu Sắt, càng nghĩ càng muốn hành động, dù thế nào cũng không thể kìm nén được, càng đè nén, nó càng dâng cao.A Tuyết nhớ lại từ lúc Tiêu Sắt đến bộ lạc, đãi ngộ của cô trong bộ lạc giảm mạnh một đường thẳng tắp, điều này khiến lửa giận của cô càng thêm nồng đậm.
Huống chi chuyện cô muốn làm mỗi ngày nhất, chính là đánh hoặc giết chết Tiêu Sắt!Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất!A Tuyết nhìn Tiêu Sắt, người kia cao gần bằng cô, nhưng dáng người cô chắc nịch hơn còn Tiêu Sắt lại gầy yếu, người chiến thắng nhất định sẽ là cô.Khi Tiêu Sắt nhìn thấy đôi mắt A Tuyết loạn chuyển, còn có nụ cười đầy đắc ý kia, cô đã biết A Tuyết đã động tâm tư.Quả nhiên, A Tuyết đặt giỏ hoa nhỏ xuống, nhìn chằm chằm vào Tiêu Sắt, nở nụ cười tà ác, sau đó đột nhiên hét lớn một tiếng, lao về phía Tiêu Sắt.Tư thế này chắc chắn có thể hạ gục một con lợn lông dài, khiến Tiêu Sắt phải sợ hãi che miệng nhìn cô.Tiêu Sắt bình thản nhìn bông hoa dại bên đường, cười lạnh một tiếng, bước chân di chuyển sang một bên, duỗi một chân ra."Bùm!"Lực đà A Tuyết quá mạnh, không dừng lại kịp, cứ như vậy trực tiếp trượt thẳng xuống đất lăn vài vòng, khiến khuôn mặt vốn đã bị thương của cô ta càng trở nên tồi tệ hơn.A Tuyết phun đất trong miệng ra, hai tròng mắt đỏ ngầu trừng lớn nhìn Tiêu Sắt, rống giận: "Tiêu Sắt, sao cô lại dám bỏ chạy làm tôi té ngã!"Tiêu Sắt trào phúng cười nói: "Không phải đâu, tuy rằng cô chưa đánh qua dã thú, nhưng cô cũng nên biết dã thú sẽ không đứng yên tại chỗ để cô đánh gục chứ? Chậc, chậc, chậc, ngay cả dã thú còn chưa từng đánh qua, vậy mà lại trách A Trà không làm việc à? Cô không thấy thẹn với lòng à?"A Tuyết ngồi dậy, để lộ khuôn mặt dơ bẩn như mèo