Editor: Ái TuyếtTiêu Sắt phơi khô ống tre, sau đó dùng lá cây bọc muối thô đã tinh luyện xong đổ vào ống tre: “Chút muối này chỉ đủ cho người trong bộ lạc chúng ta ăn trong một ngày… Ngày mai tôi sẽ đi đến chỗ hồ nước đắng đó nhìn thử xem.""Cần bao nhiêu cứ nói cho tôi biết.
Chân cô..." Dạ Phong nhìn chân Tiêu Sắt, lại nhìn chằm chằm vào giày rơm, "Giày rơm!"Tiêu Sắt nhấc chân, khoe đôi giày rơm của mình với Dạ Phong đầy vẻ tự hào: "Có cái này, đừng nói đi bộ, cho dù có leo núi cũng sẽ không thành vấn đề gì."Mày kiếm đang cau chặt thoáng buông lỏng, anh nói: "Cho dù như vậy, cũng phải đợi thêm hai ngày nữa mới đi."Thấy Tiêu Sắt muốn mở miệng, Diệp Phong bình tĩnh nói: "Tôi cũng muốn một đôi giày rơm!"Tiêu Sắt ngẩn ra, đột nhiên cười: "A, nguyên lai là vậy, vậy thì trở về thôi."Kỳ thật trong lòng Tiêu Sắt cũng biết Dạ Phong là lo lắng chân cô chưa lành nên lấy cớ cũng muốn có đôi giày rơm để ngăn cản cô đi đến hồ nước đắng.Người đàn ông này thực sự rất ấm áp, ấm áp đến mức mỗi hành động lời nói của anh đều không khiến người khác cảm thấy mất mặt, mà anh vẫn đạt được điều mình muốn.Khi quay trở lại sơn động, bọn họ tình cờ gặp A Mộc và những người khác đi chặt cây trở về, Tiêu Sắt vội chạy tới: "Mộc thúc!"A Mộc ném cây lớn trên vai xuống đất, ngẩng đầu nhìn Tiêu Sắt, khuôn mặt lạnh nhạt: "Có chuyện gì vậy?""Ngày mai không cần chặt cây nữa, những cây gỗ này đã đủ rồi." Tiêu Sắt nhìn đống cây lớn nhỏ trên mặt đất được chặt theo yêu cầu của mình, trong lòng rất cao hứng, "Ngày mai cháu sẽ dạy thúc cách làm thế nào để xây nhà ở."Trong mắt A Mộc không có nhiều kỳ vọng, trong cảm nhận của ông, người trong bộ lạc đều phải làm việc.
Không làm việc thì sẽ không có thịt nướng để ăn, ông biết và cũng hiểu điều đó nên mới nỗ lực làm việc.Mười tộc nhân còn lại sắc mặt như chết lặng, thân thể bọn họ không tốt, tay chân không còn sức lực, đầu óc cũng không theo kịp nhịp độ của bộ lạc.
Chỉ vì một khối thịt nướng lấp đầy bụng, họ chỉ có thể nghe lời và làm việc.Thà chết còn hơn sống, Tiêu Sắt thực sự nhìn thấy câu này trên khuôn mặt của mỗi người bọn họ.Bữa thịt nướng bỏ thêm muối cùng nước gừng rừng thơm ngon đến nỗi các tộc nhân ai nấy đều hô to, ngon đến mức muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.Dạ Phong lần đầu tiên ăn thịt nướng bỏ thêm muối, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt anh rơi vào trong mắt Tiêu Sắt tựa như các ngôi sao trên bầu trời.Phong Niên chộp lấy miếng thịt nướng, ngon đến mức mắt cậu cũng hoa lên: "A Sắt, món này ngon thật, làm sao lại ngon như vậy a! Tôi cảm thấy như tràn đầy sức lực sau khi ăn miếng thịt nướng này, tôi còn muốn ăn thêm một miếng thịt nữa."Dạ Phong và Tiêu Sắt nhìn nhau sau đó ăn ý nhìn đi chỗ khác, trong lòng cả hai có cùng một suy nghĩ, Phong Niên này thực sự đã cho thấy tầm quan trọng của muối.Tuy nhiên, Dạ Phong và Tiêu Sắt chắc chắn sẽ không nói cho người khác biết về tầm quan trọng khác của muối.Vì vậy, những gì Phong Niên vừa nói bất quá là do cậu ta chỉ muốn bày tỏ thái độ kích động cùng hào hứng khi được ăn món thịt nướng ngon như vậy thôi."Đúng vậy! Phong Niên nói không sai, món thịt nướng này ngon quá, ngon đến muốn ăn thêm một miếng nữa!""Đừng cho là cậu muốn ăn thịt nướng, thì chỉ cần nói ngon là sẽ được ăn.
Bất quá, A Diệp à thịt nướng này thật sự quá ngon, còn nữa không? Tôi cũng muốn ăn thêm một miếng!""A Diệp, bà xác định đã nướng toàn bộ những dã thú mà chúng tôi đã săn về rồi sao?"Bây giờ thì hay rồi, lúc này người bị công kích lại là A Diệp, một đám đều tụ tập vây quanh trước mặt bà, hận không thể nuốt chửng cả cành cây dùng để nướng thịt.Tiêu Sắt lắc đầu bật cười, lẩm bẩm: "Đám người đều như kẻ điên!"A Trà bên cạnh cô không nghe rõ, tò mò hỏi: "A Sắt, chị vừa nói cái gì?"“Ăn thịt nướng đi, cẩn thận Phong Niên tới đoạt.” Tiêu Sắt giúp A Trà nhét miếng thịt nướng vào miệng cô ấy, “Dù ăn ngon đến mấy cũng phải ở trong bụng mình được coi là của mình."Lời này hiệu quả hơn những lời khác, A Trà lập tức điên cuồng ăn thịt nướng, cũng không dám ăn từ từ, miễn chọc tới Phong Niên lại đỏ mắt*(ghen tị) tới cướp.Đột nhiên, một tiếng kêu khóc vang lên: "Tộc trưởng a!"Tiêu Sắt đang cắn miếng thịt nướng suýt chút nữa bị hai chữ này làm rớt, ngẩng đầu nhìn lên.Lợn hoa lớn A Tuyết vẻ mặt đáng thương như chó nhỏ gặp ủy khuất, cô ta lao