"Cho anh."
Bách Tùng hết nhìn lon nước ép cam rồi ngước mắt nhìn người đưa nước.
"Em xem rồi, loại này anh uống được.
Không có chất tạo màu, tạo mùi...!nói chung là nguyên chất." Thanh Lam vẫn giữ nguyên lon nước mát trên tay, kiên trì hướng về phía anh.
Bách Tùng nhận lấy lon nước ép, mở ra uống một hơi.
Thanh Lam thấy anh chịu nhận, cô vui vẻ hẳn.
Lúc này mới có thêm dũng khí nói: "Cảm ơn anh vì chuyện vừa rồi."
Anh hạ lon nước trên tay xuống, đưa mắt nhìn cô.
Hóa ra là muốn cảm ơn anh.
"Nước thì tôi nhận, lời cảm ơn cô giữ lại đi.
Bảo vệ cô là nghĩa vụ của tôi."
Hai mắt Thanh Lam sáng rực cô ngước mắt nhìn Bách Tùng.
Anh thở ra được câu này chắc chắn là điểm tình ý đã tăng rồi.
Xem ra mấy ngày qua làm trò mèo cũng không phải là tốn công vô ít.
Ngay cả Bách Tùng cũng ngạc nhiên trước lời nói của mình.
Anh vừa thốt ra cái câu quái đản gì thế? Dạo gần đây Bách Tùng tự cảm nhận được, biểu hiện của mình càng ngày càng kỳ quặc.
Ví dụ như đêm Lam tính cướp sắc anh.
Tùng hoàn toàn có thể thoát khỏi tay cô, nhưng anh không làm.
Mãi đến khi điện thoại nhảy cuộc gọi.
Anh mới chịu vùng dậy.
Hay như vừa nãy, anh trông thấy tên lừa đảo ngang nhiên móc tiền từ túi cô ra.
Đỉnh đầu Bách Tùng bốc khói, vội vàng tung cước vào người gã ngay.
Song, trước giờ anh không phải người bốc đồng, dễ ra tay đánh người.
Chẳng hiểu vì sao lại có biểu hiện như thế nữa.
Trong lòng anh đang phân tích mọi hành động kỳ quặc của mình, ngoài miệng thì bắt đầu chữa cháy.
"Cô là vợ trên danh nghĩa của tôi, là bộ mặt của tôi.
Thế nên bảo vệ cô là nghĩa vụ của tôi..."
"Tôi đang tự bảo vệ mặt của mình."
Thanh Lam không chấp, tiếp xúc với anh bấy lâu nay cô đã dần nắm bắt được.
Lời anh nói thế nào cứ suy nghĩ ngược lại là ra ý muốn thật của anh.
Có lẽ Bách Tùng vẫn chưa thể chấp nhận chuyện mình đang dần có tình cảm với một người.
Bách Tùng à, miệng anh có thể không nhận.
Nhưng điểm tình ý của tôi thì không thể sai được.
Anh sẽ yêu tôi sớm thôi.
Bé An đang được cô nhân viên chăm sóc riêng cho trẻ em dẫn đi chơi.
Thế nên hiện tại hai đứa già đầu này khá rảnh.
Tranh thủ cày điểm tình ý thì còn gì bằng.
Thanh Lam nhớ tình tiết mấy bộ phim tình cảm cô hay xem sẽ có cảnh nam nữ chính đi công viên giải trí vui đùa, tạo ra nhiều tình huống rung động các thứ.
Xem ra chiêu này có thể học hỏi.
Thanh Lam rủ Bách Tùng đi chơi trò chơi, từ đó tiếp cận động chạm anh.
Tìm cách khiến anh rung động máy phen nữa mới được.
Nghĩ là làm, Lam nói ngay: "Chúng ta cũng tìm trò chơi đi.
Đứng ở đây vừa nắng vừa chán."
Bách Tùng nheo mắt, "Chơi trò gì?"
"Trò đó được không?" Thanh Lam chỉ tay về phía quầy vé cách đó không xa.
Anh nương theo hướng Lam chỉ, đập vào mắt Bách Tùng không phải là quầy vé nhiều màu sắc.
Mà là mấy cái đường ray cao ngút, uốn cong vòng vèo.
Tàu trượt trên đó với tốc độ khó phanh, lộn mấy vòng là chuyện thường.
Tàu lượn siêu tốc.
"Thật sự muốn chơi cái đó à?" Anh bán tính bán nghi hỏi cô.
Thanh Lam không cần suy nghĩ, cô gật đầu ngay.
Nhất định phải chơi trò đó, tàu lượn siêu tốc phiên bản couple.
Khác với loại tàu lượn siêu tốc thông thường, dãy ghế trên tàu đều là ghế đôi, đường ray để tàu lượn là hình trái tim liên tiếp, cao thấp đan xen.
Đặc biệt ở chỗ trò này chỉ bán vé cho cặp đôi.
Độc thân không bán.
"Thật sự muốn chơi trò này?"
Bách Tùng hỏi lần thứ hai cũng là lúc hai người đã yên vị trên tàu.
Nhân viên đang kiểm tra kỹ càng dây an toàn cho hành khách trước khi tàu chạy.
Thanh Lam quay đầu nhìn anh, cô cau mày: "Leo lên ngồi đến đây rồi mà anh còn hỏi nữa.
Bộ anh sợ hả?"
Bách Tùng không hề che giấu, anh đáp tỉnh bơ: "Ừm, tôi sợ."
"Ha ha ha! Chồng yêu ơi! Anh là đồ chết nhát!" Cô ngửa cổ lên trời cười ha hả, cười nhạo Bách Tùng một trận đã đời mới được.
Đàn ông lưng dài vai rộng mà cũng sợ mấy trò cỏn con này.
Trương Bách Tùng! Anh quá yếu đuối đi.
Đã thế thì Lam sẽ tự nguyện trở thành đôi vai rộng để anh dựa dẫm.
Trấn an anh vượt qua nỗi sợ hãi.
Bách Tùng sẽ cảm thấy Thanh Lam có thể mang đến cho anh cảm giác an toàn.
Từ đó nảy sinh ra tình cảm.
Điểm tình ý sẽ tăng.
Muhahaha...
"Đường ray ở chỗ trái tim thứ ba bị lệch, tôi nghĩ rằng do bên thi công làm ẩu.
Hôm nay chỗ này khai trương, chúng ta là mấy vị khách đầu tiên đầu tiên của chuyến tàu này..."
"Sống chết có số rồi, Diêm Vương chọn ai thì người nấy đi thôi."
Nụ cười trên môi Thanh Lam vụt tắt, sắc mặt chuyển sang tái xanh.
Mọi ý nghĩ điểm tình ý gì gì đó tan biến ngay tức khắc.
Cô trợn mắt nhìn anh, vẻ mặt Tùng vẫn rất tỉnh và đẹp trai.
Bách Tùng tỉnh đến mức khiến Thanh Lam nghĩ rằng những lời vừa rồi không phải anh nói.
"Cái gì? Anh nói cái gì?"
Bách Tùng nhướn mày nhìn cô, "Cô không hiểu ý tôi hả? Với tốc độ đạt đến mức siêu tốc của đoàn tàu này, nếu tiếp xúc với đường ray thi công lệch thì cô biết rồi đó."
"Tên khốn kiếp! Tại sao bây giờ anh mới nói!" Lam hét toáng lên.
"Cho tôi xuống! Nhanh lên cho tôi xuống! Đường ray lệch rồi!" Cô hét lên, muốn nhảy ra khỏi con tàu này nhưng đã muộn.
Bên dưới phòng điều khiển đã cho tàu chạy, con tàu màu hường phấn chầm chậm lên dốc.
"Không phải lúc cưới nhau, cô đã nói rằng yêu tôi bằng cả tính mạng sao? Bây giờ chết chung với nhau có gì không thỏa đáng đâu?"
"Anh suy nghĩ cho giống con người một chút đi, anh hết cách để chết rồi hay sao mà chọn cách này vậy hả? Mau tìm cách xuống đi! Nhanh lên!"
Thanh Lam trừng mắt hét lên, tốc độ con tàu ngày một nhanh hơn.
Chẳng mấy chốc đã lên đến đỉnh đường ray vút.
Cô bắt đầu đón được gió trên cao.
Mái tóc màu vang đỏ bay phất phơ trong gió.
Tiếng Bách Tùng vang lên bên tai cô: "Bà xã trò này là do em đòi chơi mà, chết bằng cách nào cũng không