Mai Thúy hướng mắt lên trên, cô ta nhìn chằm chằm vào một tầng nào đó của khách sạn, ánh mắt long lanh chất chứa tầng tầng lớp lớp cảm xúc mà Lam chẳng thể nào nhìn ra.
Mai Thúy đứng chôn chân ở đó, ngẩn ngơ thật lâu.
Trông thấy Mai Thúy nhìn lên tầng cao như người mất hồn, Lam cũng hiếu kỳ hướng mắt lên xem.
Hóa ra ánh mắt của cô ta dừng lại ở tầng 9.
Vì sao Lam biết ư? Vì lúc này chỉ có tầng 9 còn sáng đèn.
Cô chợt nhớ ra lời đầu bếp kia nói, bếp trưởng của khách sạn phục vụ bữa tối tại phòng 906, tức là chủ nhân của bữa tiệc ngày mai.
Vậy người ở trong phòng đó không ai khác là Sơn Lâm.
Chỉ có thể là Sơn Lâm mới có thể khiến Mai Thúy ngóng trông như vậy.
Lam âm thầm ghi nhận suy đoán hữu ích này, mặc dù không biết để làm gì, nhưng cô nghĩ ít ra mình cũng có thể nắm bắt được số phòng mà Sơn Lâm ở, biết đâu được nay mai có dịp cần tới.
Nghĩ ngợi xong, cô xoay gót lặng lẽ rời đi, thám thính tình hình nhiêu đó đủ rồi.
Cô không muốn đụng độ với Mai Thúy nữa đâu.
Sau lần bị hất mắm tôm mấy ngày trước, chắc chắn Thúy sẽ ghim thù cô.
Bây giờ Thanh Lam và Mai Thúy chạm mặt chẳng khác nào hai thiên thạch lao vào nhau.
Kết quả chỉ có một là tạo ra một vụ nổ lớn.
Vì thế Thanh Lam chọn cách rút lui, cô phải về phòng dưỡng sức để còn ứng phó với nhiệm vụ ngày mai.
Sáng hôm sau.
"Lam ơi mở cửa! Mở cửa đi!"
Tiếng gõ cửa liên tục khiến cô thoát khỏi giấc mộng còn dang dở.
Mới sáng sớm mà kêu réo om sòm, tính không cho ai nghỉ ngơi à?
Thanh Lam khó nhọc mở mắt dậy, mặt mũi cau có, trần đời cô ghét nhất kẻ nào phá hỏng giấc ngủ của cô.
Lam hậm hực bước xuống giường, toan vừa mở cửa ra sẽ cho kẻ ngoài kia một bản rap diss kéo dài 5 phút.
Canh cửa vừa mở ra, Lam còn chưa kịp mở miệng.
Người ngoài cửa hùng hồ đi vào, phía sau là một anh nhân viên khách sạn, anh ta tay xách nách mang hàng tá thứ đồ lỉnh kỉnh đi vào trong.
Cô nhìn anh nhân viên một lượt, sau đó nhìn kẻ nằm gục trên giường cô.
Không phải ai xa lạ, kẻ quấy rối giấc ngủ của cô là Mỹ Anh.
Đây là lần đầu tiên Thanh Lam thấy Mỹ Anh ngoài đời.
Lúc trước đọc truyện đã không biết, lúc biết rồi chỉ call video một lần.
Hôm nay mới có thể tận mắt trong thấy cô ấy.
Gương mặt bầu bĩnh, đường nét thanh tú.
Điểm nhấn trên gương mặt là đôi mắt sáng, tròn xoe.
Thân hình Mỹ Anh nhỏ nhắn, theo như Lam ước chừng thì cô ấy thấp hơn cô một tẹo.
Mỹ Anh gục ngã trên giường, giọng thều thào: "Bạn yêu ơi...!váy...!váy xong rồi...!tao đã đi xe xuyên đêm để mang váy đến cho mày đây.
Giờ tao phải ngủ thôi, tao hết gượng nổi rồi."
Nói xong hai mắt cô ấy nhắm chặt, bất động trên giường không hề cựa quậy thêm.
Thanh Lam nhìn bộ dạng và giọng điệu của cô bạn "thân" này, giống hệt như lời trăn trối trước lúc lâm chung vậy.
Nghĩ cũng thương cho cô bạn, Mỹ Anh đã thức hai đêm liền để may váy cho cô, sau đó còn đi ô tô một mạch sáu tiếng đến đây để đưa váy.
Không gục ngã mới là lạ đó.
Tay Lam chạm vào lớp chăn mềm mại ấm áp, cô kéo chăn đắp lên người Mỹ Anh.
Cô ấy lúc này đang say ngủ, thật sự chẳng còn biết trời trăng mây gió ra làm sao nữa rồi.
Mỹ Anh đánh một giấc đến ba giờ chiều, cuối cùng cô ấy cũng vươn vai tỉnh giấc rồi che miệng ngáp một cái thật dài.
Cô ấy nghe thấy tiếng máy sấy tóc hoạt động bên cạnh mình, xoay đầu thấy ngay Lam đang ngồi trước bàn trang điểm hong khô mái tóc.
"Dậy chuẩn bị thay đồ đi, make up lâu lắm đó." Lam soi gương không nhìn Mỹ Anh.
"Tao không đi tiệc đâu, buồn ngủ quá với cả tiệc này tao không có hứng."
Cô ấy bước xuống giường, vươn tay gãi gãi mớ tóc rối bù.
Mỹ Anh kéo chiếc vali to nhất đến trước mặt Thanh Lam, cô ấy nhanh nhẹ mở vali nâng niu một chiếc váy đen tuyền.
Bên trong không chỉ có váy mà còn kèm theo một đống phụ kiện linh tinh.
Lam nhìn muốn hoa cả mắt.
"Để tao trổ tài make up cho mày, bảo đảm không ai có thể đụng hàng với Lam nhà tao."
Vừa nói xong, Mỹ Anh lấy từ trong vali khác ra một chiếc cốp trang điểm chuyên nghiệp.
Trong đó có ti tỉ những món từ cơ bản đến chuyên sâu.
Lam nhìn chiếc cốp to đùng kia rồi lại nhìn Mỹ Anh đang vỗ ngực giương oai tràn đầy tự tin.
Cô bất chợt có cảm giác, đêm nay cô là kiệt tác để đời của Mỹ Anh.
4 tiếng sau.
"Ôi trời ơi! 7 giờ rồi! Mỹ Anh!" Thanh Lam gào lên thê thảm.
Trên thiệp có đề rằng thời gian bắt đầu bữa tiệc là lúc 7 giờ tối, bây giờ là 7 giờ đúng và cô chỉ vừa làm tóc và make up xong.
Cô còn chưa thay váy nữa kìa!
Thanh Lam bắt đầu cuống quít, cô đứng bật dậy vội vàng vơ lấy chiếc váy trên giường chạy vội vào phòng tắm, chẳng đợi cô bạn đáp lời cô câu nào.
Thấy cô lao vào phòng tắm với tốc độ ánh sáng, Mỹ Anh nói với theo.
"Có gì đâu mà vội! Đến trễ một chút mới thu hút sự chú ý chứ!"
"Thu hút cái