Bản tính của Diệp Phi như thế nào Bội Châu Anh là người hiểu rõ hơn ai hết.
Hắn định lắm gì cô sớm đã nắm trong lòng bàn tay, thừa dịp Diệp Phi vẫn còn õng ẹo mà Bội Châu Anh né tránh ngay, hành động của cô nàng làm cho Diệp Phi như từ trên trời rơi xuống, hụt hẫng và ngạc nhiên vô cùng, hắn nhăn nhó nói: "Châu Anh, em sao vậy?"
Cứ hễ mỗi lần nhìn thấy Diệp Phi với bộ dạng này trong lòng cô lại không kiềm chế được.
Chỉ sợ một chút nữa thôi chắc hẳn sẽ hòa mình cùng hắn mất.
Chi bằng tránh ra xa một chút, mặc dù cô yêu Diệp Phi rất nhiều nhưng mà cô là người xem trong danh dự và tôn nghiêm của mình tất nhiên sẽ không có chuyện ăn cơm trước kẻng.
Chính vì vậy cô mong Diệp Phi sẽ không đặt kỳ vọng vào chuyện này quá nhiều: "Xin lỗi Diệp Phi, em không thể..."
Lời này Bội Châu Anh không nói ra Diệp Phi cũng biết trước phần nào.
Căn bản hắn vẫn đặt khá nhiều niềm tin, tiếc thật khi cô nàng quá cứng rắn không cho phép hắn được thực hiện điều đó.
Vẻ mặt của Diệp Phi thoáng đượm buồn, vì không muốn để Bội Châu Anh nhìn thấy nên rất nhanh đã thay đổi, hắn cười khẽ: "Không sao, anh chờ được mà."
Diệp Phi hiểu cho Bội Châu Anh, dù gì cô cũng là con gái nên đối với những chuyện tế nhị này vẫn nên tôn trọng đối phương một chút.
Dù cho sau khi đã có được cô nàng, hắn nhất định sẽ không buông tay, nhưng điều đó không cần thiết, cái Bội Châu Anh cần là một hôn lễ xứng đáng, và sự chấp thuận đến từ ba mẹ.
Trong khi bầu không khí đang dần lắng đọng, thậm chí có chút sượng sùng, thì đột ngột cánh cửa phòng của Bội Châu Anh bật mở ra.
Vừa rồi cô vào quên khóa.
Bội Châu Anh nhìn mẹ của mình, ngạc nhiên khôn cùng: "Mẹ!"
Diệp Phi cũng nhận thức được điều xấu sắp xảy ra, bây giờ anh muốn trốn cũng trốn không kịp nữa.
Nhìn thấy mẹ vợ hắn cuống cuồng hết cả lên, cúi đầu lắp bắp nói: "Bác...!bác gái, con...!con chào bác ạ!"
Bội phu nhân cau có nhìn Diệp Phi, sau đó giận dữ hỏi: "Châu Anh, thằng nhóc này vào phòng của con bằng cách nào?"
Bội Châu Anh đảo điên đôi mắt của mình, căn bản không biết nói gì nên đành chọn im lặng.
Diệp Phi thấy sự đắn đo trong cô, bèn lên tiếng giải thích: "Con leo cửa sổ vào ạ, dì đừng trách cô ấy.
Tất cả đều do con."
"Hừ! Tôi từng nói tôi cấm cậu đến tìm Châu Anh mà, cậu cố tình không hiểu sao?"
Bội phu nhân nhìn hắn bằng ánh mắt hết sức chán ghét, thậm chí còn sắc bén vô cùng.
Diệp Phi hùng hổ ở thế giới ngầm bao nhiêu thì khi đứng trước mẹ của Bội Châu Anh hắn dường như sợ sệt bấy nhiêu, không còn mang dáng vẻ nghiêm lãnh lúc làm việc.
Diệp Phi trầm tư vài giây, sau đó hít một hơi thật sâu nói: "Con biết hai bác không thích một thằng xã hội đen như con, nhưng mà con đối với Châu Anh là thật lòng, ming hai bác có thể hiểu và chấp thuận cho tình yêu của hai đứa con."
Bội Châu Anh không biết mẹ của mình thế nào chứ khi cô nghe Diệp Phi thì sớm đã bị xúc động, nước mắt không kiềm được cũng tuôn ra chảy dài trên hai gò má, ánh mắt chuyển dời nhìn sang mẹ như đang mong chờ điều gì đó.
Cuối cùng Bội phu nhân nói một câu khiến cô và Diệp Phi đều đau lòng:
"Cho dù cậu có dùng tính mạng của mình để cầu xin