Đinh Thiên Ân có chút hiếu kỳ, không rõ tại sao cô lại trở nên vui vẻ đến vậy.
Chẳng lẽ trên mặt anh có dính gì mới làm cô trở nên tươi tắn hơn.
Cứ như vậy trong vô thức Đinh Thiên Ân cứ trôi vào dòng suy nghĩ miên man của mình, bí bách quá nên đành lên tiếng hỏi cô:
"Yết Hỷ, trên mặt anh có dính gì ư?"
"Sao anh lại hỏi vậy?"
"Tại anh thấy em cứ cười suốt."
Lữ Thiết Nhan không nghĩ anh để tâm đến việc cô cười nhiều, mà lý do đúng thật là ở anh.
Vừa rồi nghe cuộc nói chuyện của anh và Thái lão gia dường như cô thấy mình được anh đặt ở vị trí vô cùng quan trong, thân là con gái ai ai mà chẳng thích được như vậy: "Không có gì đâu."
Ánh mắt của cô cứ láo liên cùng lời nói có phần giấu diếm, càng nghĩ càng làm Đinh Thiên Ân phải trầm ngâm, tay đút cô ăn nhưng thực chất tâm trí lại để trên mây.
Đột nhiên lúc đó cánh cửa phòng của cô bật mở ra, tiếng động lớn làm cô và anh đồng loạt giật mình mà chú ý.
"Thái lão gia!"
Đinh Thiên Ân là người lên tiếng đầu tiên sau khi nhìn thấy ba của Thái Phương Lam đứng ở ngay cửa cùng với vẻ mặt hết sức giận dữ, hệt như muốn ăn tươi nuốt sống cô và Đinh Thiên Ân.
Thoạt sau Thái lão gia bước chân một cách xốc xếch, lời nói mang theo ngữ điệu trách móc: "Con nói con bận, thì ra việc bận là ở đây đút con nhỏ này ăn."
"Con nhỏ? Bác trai bác nói chuyện lịch thiệp chút đi."
Đinh Thiên Ân mặc cả, căn bản đối với cách gọi khó nghe này là không thể chấp nhận, dù ông ấy là bậc trưởng bối nhưng mà cái gì thì ra cái đó, bảo bối của anh có tội tình gì mà lại bị mấy người bọn họ miệt thị!
Thái lão gia bị anh chấn chỉnh chính lời nói của mình, thậm chí còn ngay trước mặt cô, làm sao một người ưa sỉ diện như ông ta chấp nhận được, ngay lập tức mỉa móc anh: "Nói gì thì nói tôi cũng bằng tuổi cha tuổi mẹ của cậu, vậy mà cậu dám có lời lẽ không tôn trọng vậy hả?"
"Nếu bác muốn con tôn trọng, trước hết bác nên tôn trọng người khác trước."
"Hừ! Một người nhỏ tuổi hơn cậu vậy mà dám lấn lướt tôi? Còn muốn dạy tôi cách làm người à?"
"Con chỉ là muốn bác hiểu, còn nếu như bác già bác nghe không thấm thía vào tai được vậy thì cho con xin lỗi."
Ban đầu cứ nghĩ có thể xỉa xói được anh, vậy mà thật không ngờ gậy ông đập lưng ông hại chính bản thân bị mất mặt, Thái lão gia bắt đầu hừng giận: "Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cậu, tôi nghĩ cậu nên nói trước mặt con gái tôi thì đứng hơn."
"Tại sao?"
Đinh Thiên Ân vẫn chưa hay biết chuyện khẽ nghiêng đầu hỏi.
Trong đáy mắt tràn ngập sự khó hiểu.
Thái lão gia tìm đến tận phòng bệnh của cô tất nhiên đã có mưu đồ từ trước, nhân cơ hội đúng thích hợp mà nói: "Con bé bị người ta hãm hại nên bây giờ đang nằm thoi thóp ở dưới kia, hơn nửa còn nguy hại đến nhan sắc sau này."
Đinh Thiên Ân nghe xong lấy làm kinh ngạc, rất nhanh biểu cảm đó đã biến mất: "Cô ấy bị ai hãm hại?"
Ông ta không nói nhưng ánh mắt rõ ràng là đang ám chỉ đến cô.
Đinh Thiên Ân thấy vậy liền quay lại nhìn cô, Lữ Thiết Nhan không chọn giải thích trong trường hợp này, cô vẫn giữ im lặng cho đến khi nào ông ta rời đi.
"Con gái tôi hai mươi mấy năm sống hiền lành, cách đối nhân xử thế cũng tốt, vậy mà..."
Nói đoạn nét mặt của Thái lão gia đột nhiên trở nên u buồn: "Vậy