"Em...!em..."
Trước mặt thầy giáo và mọi người ở trường Đinh Mẫn Nhu luôn tỏ ra là một người hiểu chuyện, nhưng lần này cô ta trong mắt thầy giáo chắc là xấu xa lắm.
"Đừng nói gì cả, chính thầy còn không ngờ em ngang ngược đến thế, bản thân rõ là sai mà đường đường chính chính la hét, người ta nhìn vào còn tưởng thầy mới là người độc ác."
"Không phải như thầy nghĩ đâu, là do vừa rồi em có hơi nóng nảy nên mới vậy, em thành thật xin lỗi thầy."
Đinh Mẫn Nhu cúi đầu bày tỏ nỗi niềm của mình.
Thầy giáo cũng không muốn làm lớn chuyện này nên chấp nhận lời xin lỗi của Đinh Mẫn Nhu, còn bồi thêm mấy lời dạy dỗ: "Em nên biết đã ra xã hội thì nên tôn trọng người khác, đừng nghĩ nhà mình nhiều tiền thì muốn làm gì thì làm."
Đinh Mẫn Nhu ngoài mặt răm rắp nghe theo nhưng thực chất cô ta chẳng để tâm đến mấy lời vô bổ này.
Từ trước đến giờ cô ta sống hống hách, ngang tàn, vì sao? Vì được ba mẹ nuôi chở che, một tay chống trời, căn bản không xem ai ra gì.
Nói thì cũng nói xong, Lại Hữu Hưng lên xe rời đi, Đinh Mẫn Nhu đứng đó ngoái đầu nhìn theo ngoái lỗ tai, buông lời cảm thán: "Đúng là giáo viên, nói chuyện dài dòng."
Về đến nhà Đinh Mẫn Nhu đi vào trong với vẻ mặt khó coi vô cùng, cứ như ai ăn hết của của cô ta vậy: "Các người chia nhau ra lên dọn dẹp lại phòng để cậu chủ về ở."
Người làm nghe theo răm rắp, rồi bắt đầu chia nhau ra làm từng việc.
Đinh Mẫn Nhu đi lên xem tiến độ ra sao, đột nhiên đầu nhảy số khi nhìn thấy điều gì đó.
Lần này để tôi xem thử cô có thể giữ được đứa bé hay không!
Ý nghĩ đầy rẫy sự độc ác của Đinh Mẫn Nhu chợt hiện ra, không ai biết chỉ mình cô ta biết nên làm gì.
Chiều ngày hôm đó Lữ Thiết Nhan sắp xếp chuyện ở nhà mới cùng Đinh Thiên Ân đến Đinh gia, có thể nói nhà riêng cô đã giao lại cho Tiểu Phỉ, ban đầu hay tin cô có thai chính Tiểu Phỉ cũng lấy làm ngạc nhiên, kèm theo đó là lời chúc tốt đẹp dành cho cả cô và đứa bé trong bụng.
Đối với cô Tiểu Phỉ giống như người thân ruột thịt với mình, thậm chí từ lâu cô đã xem cậu ấy như một đứa em trai, hết lòng nâng đỡ.
"Đến rồi, đến rồi!"
Mẹ Đinh rất hào hứng phấn khởi khi nhìn thấy bóng dáng của Lữ Thiết Nhan từ ngoài đi vào.
Vẫn như cũ, cô chào hỏi ba mẹ anh xong thì mẹ anh liền dẫn cô lên phòng, căn bản bỏ con trai của mình sang một xó.
Đinh Thiên Ân cảm thấy hiu hắt lắm, trớ trêu khi bản thân lại bơ vơ trong chính ngôi nhà mà mình sống từ bé đến lớn.
"Con xem phòng đã được chưa? Có chỗ nào cần chỉnh sửa không mẹ liền cho người sửa sang lại."
Lữ Thiết Nhan bất lực mỉm cười với bà, căn phòng xa hoa, lộng lẫy tựa như phòng dành cho người người quý tộc mà bà còn hỏi cô cần chỉnh sửa gì không, điều này căn bản là không cần thiết.
Bởi căn phòng trên cả tuyệt vời, đẹp vô cùng: "Không cần đâu ạ, như vậy là ổn thỏa rồi mẹ."
"À trái cây mua cho con rồi, không biết con thích ăn chua hay ngọt nên mẹ mua hết, chu ngọt đều