Song Hải ngơ ngác, ông vẫn còn chưa rõ Tiểu Phỉ đang có ý gì.
Tiểu Phỉ cũng không muốn đợi câu trả lời từ ông, bởi lẽ nhiệm vụ của cậu ta hôm nay chỉ có lôi những kẻ này ra mà thôi.
Từ lúc điều tra được những tên sát thủ này muốn ám sát Regina - người mà cậu ta tôn sùng nhất, Tiểu Phỉ đã hận không thể phanh thây chúng tại chỗ.
Nhưng Rehina đã nói những kẻ này còn có giá trị, nên cậu ta mới nhịn lại mà để chúng sống đến bây giờ.
“Song tổng, ông là một người tài giỏi.
Chỉ đáng tiếc, bên cạnh lại nuôi một đống chuột nhắt.”
Song Hải giật mình, đứng bậy dậy hỏi lại: “Ý cậu là gì? Bên cạnh tôi có nội gián? Những người này là do kẻ đó cố tình phái đến?”
Regina ở một bên nghe ngóng sự việc, không khỏi tấm tắc khen ngợi.
Mặc dù tính cách Song Hải luôn chần chừ không quyết đoán, nhưng đầu óc cũng rất thông minh đó chứ.
Tiểu Phỉ khẽ nhếch miệng cười, cuối cùng cũng dẫn dụ được sự tò mò của ông đến bước này.
Vở kịch sắp hạ màn được rồi.
“Nhưng ông yên tâm, Regina tiên sinh sẽ không để lũ chuột này ảnh hưởng tới quan hệ hợp tác của chúng ta.
Nhưng tiên sinh hy vọng, ông sẽ mau chóng xử lý đám chuột này.”
Từng câu từng chữ đều mang theo một ngữ khí lạnh lùng bá đạo, cậu ta đích thị không phải đang muốn nhắc nhở, mà là đang muốn cảnh cáo.
Chuyện sát thủ hôm nay, nếu là người bình thường sẽ cho là ông không có năng lực liền huỷ hợp đồng.
Nhưng Regina này lại vẫn giữ thái độ như ban đầu.
Nhìn bề ngoài thì tưởng là tốt, nhưng có lẽ ẩn chứa bên trong mới càng không thể ngờ được.
Song Hải đột nhiên cảm nhận được một cảm giác thấp thỏm.
Tại sao lại cảm thấy Regina này là đang muốn nhắm vào một mục tiêu nên mới đến.
Nhưng mục tiêu này là gì? Người đó rốt cuộc muốn thứ gì? Tất cả những điều này đều đã vượt khỏi khả năng suy đoán của Song Hải.
Thái độ của Tiểu Phỉ vẫn như chờ đợi một câu trả lời hợp ý.
Mà trong ánh mắt đó còn có cả sự đe doạ.
Song Hải khom người cúi đầu, thành khẩn gửi lời xin lỗi: “Thành thật xin lỗi.
Chuyện ngày hôm nay là do Song mỗ bất cẩn, suýt chút đã khiến Regina tiên sinh gặp nguy hiểm.
Hy vọng cậu chuyển lời đến ngài ấy, tôi nhất định sẽ xử lý chuyện này êm đẹp, cho ngài ấy một câu trả lời vừa ý.”
Nghe được câu này, khuôn mặt Tiểu Phỉ mới dần giãn ra, trở về lại trạng thái bình thường.
“Trong hội đồng cổ đông có một vị họ Lãnh, nghe nói gần đây qua lại vô cùng thân thiết với phía Tân Tổng.
Song tổng, không cần tôi nói thêm chứ?”
“Tôi hiểu ý của Regina tiên sinh, tôi chắc chắn sẽ làm rõ chuyện này.”
“Được, vậy chúng tôi sẽ chờ câu trả lời vừa ý của Song tổng.
Đúng rồi, những người này tặng lại cho ông.
Ông muốn xử lý bọn họ thế nào, thì cứ làm thế ấy.”
Sự việc này rất rõ ràng là mẹ con Đào Yến Trúc làm.
Nhưng sở dĩ Regina không muốn trực tiếp lôi bọn họ ra cũng là có lí do cả.
Song Hải đối với Đào Yến Trúc là thật lòng thật dạ yêu thương.
Hiện tại nếu nói ra bà ta chính là chủ mưu, nghe thật sự rất khó tin.
Càng huống hồ, bà ta làm việc lại không để lại chứng cứ cụ thể.
Vị cổ đông họ Lãnh kia vừa hay lại có qua lại với phía Tân Tổng, đoán không lầm thì cũng là cùng một giuộc với nhau.
Loại Đào Yến Trúc không được thì trước cứ loại kẻ này đã.
Dù sao sau này Song Thị muốn trở mình, thì nội bộ cũng phải sạch sẽ một chút.
Còn Đào Yến Trúc, mối thù này Regina đã nhớ kĩ.
Hiện tại chưa phải