Thân là anh trai đột nhiên bị em của mình xỉa xói vào mặt hành động đó khiến Song Nhĩ Khang cảm thấy vừa xấu hổ, vừa không cam tâm.
Vốn dĩ muốn chấn chỉnh Song Nhĩ Khanh nhưng tay còn chưa động liền rụt về.
Đối với hắn ta mà nói người em này vẫn còn nhiều việc cần nó giúp.
Nếu không may chọc giận nó lại khiến nó ngoảnh mặt làm ngơ.
Suy nghĩ hồi lâu Song Nhĩ Khang cũng lấy lại được bình tĩnh, cùng lúc đó Đào Yến Trúc từ ngoài đi vào, vẻ mặt có chút vui nhìn Song Nhĩ Khanh: "Về rồi đó à?"
Vì sao lại có sự khác biệt như vậy? Nhiều năm qua ở nước ngoài giao du với nhiều người, Song Nhĩ Khanh chưa hề gọi điện thoại hỏi thăm gia đình dù chỉ một chút.
Đó là lí do vì sao khi nhìn thấy hắn Đào Yến Trúc mới bày ra bộ mặt bất mãn như không muốn nghênh đón đứa con này.
Vốn dĩ Song Nhĩ Khanh biết được điều đó, nhưng hắn không hề lên tiếng giải thích cho việc làm của mình, một người độc tàn như hắn chỉ nghĩ đến cái lợi trước mắt, còn tình cảm gia đình chỉ là phù hờ mà thôi.
Song Nhĩ Khanh có phần lạnh nhạt đưa mắt nhìn Đào Yến Trúc: "Trông mẹ già đi nhiều thế nhỉ? Có phải do nhớ con nên mới như vậy không?"
Đào Yến Trúc bị chính con trai của mình châm chọc, đổi lại là người mẹ khác hẳn sẽ bật cười vỗ vai con mình vài cái.
Riêng Đào Yến Trúc thì không, ngữ điệu mà Sông Tiền thốt ra chứa đựng cái châm biếm nhiều hơn là trêu ghẹo, thoáng chốc gương mặt đã đỏ lên vì tức giận: "Con trở về nước để đùa cợt với mẹ sao? Rãnh rỗi quá thì cút khỏi căn nhà này đi."
"Mẹ là mẹ ruột của con thật ư? Chưa một người mẹ nào lại đuổi con mình đi một cách vô cảm như vậy." Song Nhĩ Khanh rất bất mãn với lời nói của bà ta, giữa hai anh em nhưng khác biệt lớn nhất chính là Song Nhĩ Khang được yêu thương nhiều hơn.
"Là do mẹ nói đó." Không hề sợ hãi, hắn đứng dậy còn bậm trợn hỏi ngược lại Đào Yến Trúc, mục đích về đây là nhắm đến Song Thị, chí ít trong tay Song Nhĩ Khanh cũng có tiền, cho dù có bị đuổi cũng không phải đi ăn mày.
Đào Yến Trúc biết rõ tính cách của cậu con út này, vài phút trước còn mạnh miệng đuổi Song Nhĩ Khanh đi, vài giây sau liền đổi ý, biểu cảm cũng chuyển sang vui vẻ đón nhận: "Mẹ nói đùa thôi, dù gì con cũng mới về chắc là mệt lắm hả? Mau lên phòng tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, khi nào đói thì xuống mẹ nấu đồ ăn cho con ăn nha."
Song Nhĩ Khanh lười nhác gật đầu rồi bỏ lên phòng, thái độ của hắn khiến Song Nhĩ Khang không thể nào chấp nhận được.
Hắn ta bất bình nói: "Mẹ à, vừa rồi sao mẹ không để nó đi luôn đi, mẹ nhìn xem thái độ hỗn láo của nó kìa.
Con thật sự muốn dạy cho nó một bài học mà."
Đào Yến Trúc xoa dịu con trai lớn, ánh mắt thoắt ẩn thoắt hiện đầy bí hiểm: "Con ngốc quá đi mất, lần này đột ngột nó quay về hẳn là có chuyện quan trọng, mẹ và con chọc tức nó chỉ khiến nó không hài long mà thôi."
"Dù gì mẹ cũng là mẹ ruột chẳng lẽ nó lại đối xử tệ bạc với mẹ hay sao?" Song Nhĩ Khang càng nói càng thấy gai mắt.
Không biết có phải bản thân đa nghi hay không nhưng nếu không phải là sinh đôi thì hắn còn tưởng mình và Song Nhĩ Khanh không có máu mủ huyết thống rồi.
Đào Yến Trúc bất giác thở dài, chậm rãi