Trong suốt quá trình ăn Thái Phương Lam không ngừng gắp đồ ăn cho Đinh Thiên Ân, lâu lâu lại nhìn cô với ánh mắt đắt chí.
Lữ Thiết Nhan chỉ biết cười trừ trước hàng loạt cử chỉ kiêu ngạo của cô ta, cô ta nhìn không biết cô và Đinh Thiên Ân vốn dĩ không phải mối quan hệ yêu đương hay sao?
Đến lúc này Đinh Thiên Ân mới lên tiếng, giọng nói dè dặt: "Em có thể thôi đi được không Phương Lam, anh tự gắp thức ăn được mà, đâu phải là trẻ con mà em lại chăm chút anh từng li từng tí như vậy?"
Thái Phương Lam khựng lại, có chút xấu hổ mà rụt tay về, cúi đầu ngậm ngùi: "Em xin lỗi, em..."
Để tránh làm cho mất hòa khí Đinh phu nhân nhanh trí cất lời: "Được rồi, con bé cũng chỉ đang quan tâm đ ến con mà, đừng nặng lời quá!"
"Không sao đâu mẹ nuôi, con sẽ rút kinh nghiệm."
Thấy có Đinh phu nhân bênh vực Thái Phương Lam liền trưng ra bộ mặt đáng thương, hành động đó làm sao có thể qua mặt được Lữ Thiết Nhan, cô bắt đầu cảm phục nữ nhân này rồi.
Diễn xuất rất đạt, nếu như sau này cô lấn sang lĩnh vực giải trí nhất định sẽ mời Thái Phương Lam làm diễn viên chính.
"Yết Hỷ à, thức ăn bác làm không hợp khẩu vị của con sao? Bác thấy con nãy giờ ăn rất ít." Lúc này Đinh phu nhân quay qua hỏi cô, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.
Lữ Thiết Nhan khẽ cười dùng lời khôn khéo nói: "Không đâu, đồ ăn của bác nấu vô cùng hợp khẩu vị của con, chỉ là con hơi no nên mới ăn ít thôi ạ, chứ không phải như bác nghĩ đâu."
"Ồ, ra là vậy, bác còn tưởng là đồ ăn không ngon." Đinh phu nhân thở phào nhẹ nhõm, bà giật mình tưởng rằng tài năng nấu nướng mấy chục năm qua của mình bị xuống tay.
Cũng may là vẫn còn ngon miệng.
Thái Phương Lam cầm chặt đôi đũa như muốn bẽ gãy làm đôi, ánh mắt rực lửa mà nhìn Lữ Thiết Nhan.
Cô ta ganh tị với sự quan tâm của Đinh phu nhân, chỉ vì có sự xuất hiện của cô mà mọi thứ gần như bị xáo trộn, đặt trường hợp nếu ngày hôm nay cô không có ở đây hẳn là mọi tâm điểm chú ý sẽ dồn về mình.
Càng nghĩ mọi thứ càng khiến Thái Phương Lam không cam lòng, ngoài mặt tỏ ra tươi cười nhưng thực chất bên trong là một cơn nộ khí không biết khi nào sẽ bộc phát.
Sau khi ăn xong Đinh phu nhân đi xuống rửa chén, không phải là do bà ấy tiết kiệm tiền không thuê người làm.
Thực chất là có, nhưng đa phần công việc của người làm được phân bổ là dọn dẹp nhà, tỉa cây, làm vườn, ...v...v còn về phần bếp núc thuộc về Đinh phu nhân.
Cũng là do từ nhỏ bà ấy có sở thích nấu nướng, năm bà ấy tròn mười chín tuổi có tham gia một cuộc thi sáng tạo món ăn, thật không ngờ lại giành được giải nhất.
Từ đó được rất nhiều nhà hàng lớn coi trọng liên tiếp đến tìm bà với mục đích mời bà về nấu cho nhà hàng của mình.
Cũng do duyên số bà nhận lời làm cho một nhà hàng lớn nhất thành phố, cũng là do muốn có thật nhiều tiền giúp gia đình mà thôi, cũng nhờ làm ở đó mà bà đã gặp được Đinh lão gia.
Từ đó hai người nên duyên chồng vợ, may mắn thay đã hạ sinh được một người con trai chính là Đinh Thiên Ân của bây giờ.
Nghĩ lại chuyện lúc trước bà cảm thấy giống như một thước phim đầy hạnh phúc, kỳ thực thời gian trôi qua quá nhanh, mới đó mà bà đã gần năm mươi rồi, điều đáng nói là tới hiện tại vẫn chưa có cháu ẩm bồng, trong khi đó mấy người bạn bằng tuổi với bà đều có cháu hết thẩy rồi, có người còn có tận hai đến ba đứa,...aizzz càng nghĩ càng thấy nôn nao mà.
"Bác ra ngoài cùng mọi người ăn trái cây đi, chỗ chén này để con rửa cho."
Đột nhiên Lữ Thiết Nhan chầm chậm đi vào, không hề có tiếng bước chân.
Đến khi cô lên tiếng Đinh phu nhân mới giật mình mà nghe thấy, bà dứt ra khỏi kí ức mơ hồ ngày trước, cười cười: "Con hôm nay là khách mà, con nên ra ngoài chơi mới đúng, chén này cũng