Lời nói phát ra từ miệng của Đinh Thiên Ân mang theo sự ôn nhu, lại còn quan tâm khiến cô như bị thôi miên ngoan ngoãn nghe theo, nhấc từng bước chân đến chỗ của anh, tùy tiện hỏi: "Có việc gì sao?"
Bất chợt anh kéo ghế ra, tay đặt sau lưng của cô, như một tiềm thức thúc đẩy cô ngồi xuống.
Lữ Thiết Nhan đến lúc này vẫn chăm chú nhìn anh, một giây cũng không rời, cô vẫn không biết anh muốn làm gì mình nữa.
Đến khi anh cầm một quả trứng gà trên tay cô mới từ từ hình dung ra được việc tiếp theo anh định làm, biết vậy cô nhanh hơn một nhịp khéo léo né tránh: "Tôi có thể tự làm được."
Có điều Đinh Thiên Ân giống như không nghe, không để tâm tự mình kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, hai người mặt đối mặt với nhau.
Giây tiếp theo anh đưa quả trứng gà âm ấm lên gò má đang sưng của cô, nhẹ tay lăn qua lăn lại.
Ánh mắt có chút nghiêm túc và cẩn trọng, chắc là sợ sẽ làm cô đau nên từng cử chỉ đều vô cùng nhẹ nhàng.
Lữ Thiết Nhan không thể không nhìn anh, bất ngờ anh cũng đáp nhìn lại cô, bốn mắt vô tình chạm nhau, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong tim của cả hai.
Không hẹn mà ái ngại, nhìn sang chỗ khác.
"Khi nào tôi có mạnh tay thì nói nha."
Để giảm bớt không khí tràn ngập sự ngại ngùng giữa hai người Đinh Thiên Ân bắt buộc lên tiếng.
Lữ Thiết Nhan ngồi yên, gật nhẹ đầu: "Tôi biết rồi."
Lần đầu anh làm việc này cho người khác giới không tránh khỏi cảm giác run run.
Trước đây đến cả việc dẫn phụ nữ về cũng không có, nhưng sự xuất hiện lần này của cô đã khiến người giúp việc lấy làm tò mò.
Chưa bao giờ họ nhìn thấy thiếu gia của mình quan tâm chu đáo đến ai cả, vậy mà cô gái này lại được đặc cách.
Chính vì vậy họ rất muốn biết cô là ai, có thân phận gì mà khiến anh tận tình đến vậy, hiển nhiên cũng có chút ganh tị với cô, có điều với phận người hầu thấp kém nào dám lên tiếng bày tỏ nỗi niềm.
Lát sau, khi đã thấy gò má của cô bớt sưng thì anh mới dừng lại.
Những tưởng lăn trứng đã xong, cô định đứng dậy đi ra ngoài nào ngờ Đinh Thiên Ân ngăn lại, mang theo điệu bộ uy nghiêm mà nói: "Ngồi yên chờ tôi một lát."
Lữ Thiết Nhan ngồi im re không cử động người, cô không biết hôm nay mình bị gì nữa.
Hay là cô bị người ta bỏ bùa nghe nên Đinh Thiên Ân nói gì cô cũng đều nghe theo.
Haizz càng nghĩ cành thấy kỳ lạ.
Đang suy nghĩ thì Đinh Thiên Ân đi đến, đặt vào tay cô một chai thuốc nhỏ nhắn, giải thích thêm đôi lời: "Cái này dùng để thoa lên mặt, sẽ giúp má của cô nhanh hết sưng hơn."
Lữ Thiết Nhan ngây ngốc: "Ơ...!tôi tưởng lăn trứng gà là xong rồi chứ."
"Ngốc." Đinh Thiên Ân cư nhiên vỗ tay lên đầu của cô, còn mắng cô.
Không thể chấp nhận, cô liền trưng ra vẻ mặt đáng thương, dỗi hờn: "Anh dám đánh tôi, tránh xa tôi ra đi."
Hình tượng một cô gái mạnh mẽ, bất khuất giữa chốn thượng lưu của cô trong mắt anh lúc này toàn toàn sụp đổ.
Anh cả kinh nhìn bộ dạng miếu máo của cô, nếu đổi lại là người khác chắc hẳn anh đá đít đi từ lâu rồi.
Ấy mà cô thì khác, anh không nỡ lòng làm vậy, càng không muốn thấy cô buồn.
Toàn bộ tâm trí đều chấp niệm muốn cô được vui, phải vui và thật vui.
Chính vì vậy mà dỗ dành cô: "Đừng giận, tôi không cố ý đâu mà."
Không chỉ nỉ non không thôi, Đinh Thiên Ân còn xoa đầu cô một cách cưng chiều: "Xoa xoa xoa, sẽ không đau nữa."
Lữ Thiết Nhan lúc này mới nhận ra điều kỳ lạ của mình, giây trước còn ỉ ê như trẻ con, giây sau liền gạt anh ra, đem dáng vẻ sắc lạnh quay về: "Đừng phí thời gian nữa, mau đưa tôi về nhà."
Đinh Thiên Ân từ ngỡ ngàng chuyển sang ngao ngán, rốt cuộc thì con người cô có bao nhiêu nhân cách, vừa rồi còn trưng ra bộ dạng hờn dỗi, mấy giây sau liền lạnh lùng khoan thai đến mức khó có thể gần gũi được.
Những tưởng chỉ có anh mới nghĩ vậy, nhưng không Lữ Thiết Nhan cũng lấy làm lạ, cô nghĩ đây có thể là tính cách thân chủ của thể xác này, cho dù linh hồn là của cô, mặc khác đôi lúc vẫn có thể xuất hiện tính cách yếu mềm kia.
Lữ Thiết Nhan trầm tư, tuyệt đối cô không