Xuyên Không Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân

4: Dạy Dỗ Từng Kẻ Ăn Người Ở 2


trước sau


Lữ Thiết Nhan chỉ tay thẳng mặt bà ta cao ngạo nói: "Cho dù bà là người nuôi nấng tôi từ nhỏ thì đã sao? Phận tôi tớ trong nhà làm sao so bì được với một đại tiểu thư như tôi?"
Bà ta nghe xong bật cười thành tiếng: "Ý cô là đại tiểu thư bị ghẻ lạnh đó hả? Ha ha ha."
Lữ Thiết Nhan nhếch môi, mắt liếc một cái sắc bén, khôn khéo nói: "Danh xưng như thế nào cũng được, mặc định tôi vẫn hơn bà, đừng ở đó bỡn cợt với tôi, không hay lắm đâu!"
"Hừ! Cô đang uy hiếp tôi sao? Chắc là bị té nước nên đầu óc trở nên điên rồ rồi nhỉ? Cô tưởng trong cái nhà này cô là đại tiểu thư thì là nhất sao? Không, không đâu, chẳng qua chỉ là một người ngu đần vô dụng chả làm được tích sự gì." Bà ta sổ một tràng vô cùng khó nghe.
Từng câu từng chữ Lữ Thiết Nhan đều nghe rõ mòn mọt không sót một chữ nào, cô đứng dậy tiện thể cầm bát canh nóng hổi còn nghi ngút khói rồi tiến đến gần bà ta, dùng lực giữ chặt hai tay, tay còn lại cầm bát canh đổ vào miệng.

Bà ta vùng vẫy ú ớ đôi ba tiếng, không cẩn thận hất mặt làm bát canh rơi xuống sàn.
*Choảng…
Tiếng bát vỡ vang lên chói tai, Lữ Thiết Nhan cau có thở dài: "Phí phạm quá đi, làm bể cái bát rồi, còn canh nữa cũng đổ hết luôn.

Bà đó có canh húp mà còn lãng phí."  
Bị bỏng miệng vì canh quá nóng nên bà ta không tài nào lên tiếng phản kháng Lữ Thiết Nhan.


Chỉ dùng ánh mắt chứa đầy tia căm phẫn mà nhìn, cô hầu thấy vậy sửng sốt đỡ lấy bà ta hỏi hang: "Vú...vú có sao không?"
Bà ta đau đớn trong quằn quại, máu từ trong miệng dần dần chảy ra.

Lữ Thiết Nhan nhìn thấy không hề hoảng loạn sợ hãi, đổi ngược lại khi cô hầu kia thấy thì sợ đến run người liền chạy đi gọi ông bà chủ.

Lữ Thiết Nhan đứng khoanh tay trơ mắt nhìn bà ta không chút thương cảm, ở kiếp trước cô ra chiến trường chinh chiến đối với kẻ thù tuyệt đối không nhân nhượng giết thẳng tay.

Và ngay thời điểm này đây cô cũng không muốn để bà ta sống, hành hạ Song Yết Hỷ đến nỗi tay chân bầm tím đến thảm thương vậy mà cô ấy không một lời oán trách.

Chắc do quá sợ nên mới không dám phản kháng lại.
Đúng lúc Song Hải cùng Đào Yến Trúc đi vào tận mắt chứng kiến tình cảnh người nằm dưới sàn bên vũng máu đỏ tươi cùng hơi thở yếu ớt héo hon.

Đào Yến Trúc kích động: "Vú bà bị làm sao thế này?"
Bây giờ có ông bà chủ ở đây nên cô hầu gái vừa rồi không còn mang điệu bộ sợ hãi nữa, đổi ngược lại chính là dáng vẻ ma lanh tố giác: "Thưa bà chủ vừa rồi chính là đại tiểu thư đã đổ canh nóng vào miệng bà vú mặc cho bà ấy có ra sức chống cự."
Đào Yến Trúc mở to mắt nhìn Lữ Thiết Nhan hỏi chuyện: "Có thật như vậy không hả Yết Hỷ?"
Yết Hỷ? Nghe cách gọi có vẻ thân thiết quá nhỉ? Ngày trước chẳng phải hay gọi Song Yết Hỷ là kẻ ti tiện, bần hèn hay sao? Quả nhiên có Song Hải ở đây thì diễn xuất của bà ta cũng phải tăng lên vài cấp bậc.
Tạm gác suy nghĩ lại, nếu đã diễn vậy thì cô cũng nên diễn cùng để cho hợp tình

tiết, rất nhanh Lữ Thiết Nhan thản nhiên đáp: "Con không cố ý, chỉ là vừa rồi vú nói thích húp canh nên con mới đưa vú húp đó mà."
"Con không biết canh nóng hay sao?" Đào Yến Trúc gặng hỏi tiếp.
"Chắc do khi nãy thấm nước quá lâu nên mắt trở nên mờ nhạt nên không nhận biết được canh nóng hay nguội nữa." Lữ Thiết Nhan không hề thua kém tiếp tục đối đáp đành lanh lợi.
"Cho là mắt không thấy rõ đi, nhưng không thể nói tay cũng không có cảm giác chứ?" Tiếp tục chính là màn kẻ hỏi người đáp đầy kịch tính.
Lữ Thiết Nhan nở một nụ cười tà mị: "Tay con vẫn còn cảm giác, chỉ là cảm giác của tay hiện đang rất lạnh, có thể vì vậy nên mới không cảm nhận được độ nóng của canh thưa dì."

"Dì? Con gọi ta là dì!" Đào Yến Trúc nhướng mắt.
Lúc này Song Hải mới lên tiếng can ngăn: "Được rồi, hai người đừng ở đó cãi nhau nữa mau nhanh tay đưa bà vú đến bệnh viện."
Mấy người hầu còn lại dốc sức khiêng bà vú lên rồi lái xe đưa ngay đến bệnh viện.

Song Hải cũng chạy theo sau, Đào Yến Trúc tìm cớ đang mệt trong người nên ở nhà, tuy nhiên mục đích vẫn muốn tìm hiểu rõ về sự thay đổi bất thường của cô.
"Người đâu mau lên dọn dẹp lại phòng cho tôi đi." Ngay lúc đó từ trên lầu vọng xuống giọng nói uy lực của cô.

Không một ai dám giả điếc mà không nghe, cũng phải rón rén đi lên dọn dẹp.

Lữ Thiết Nhan thở dài một hơi, vốn dĩ không muốn đoái hoài đến mấy người kia liền bỏ đi xuống lầu, ngồi xuống sô pha tiện tay rót một tách trà nhâm nhi, hai mắt nhắm lại, có chút u buồn hiện lên.

Cô nhớ kiếp trước còn ở chiến trường lúc rảnh rỗi thường cùng mấy tiểu binh lính uống trà đàm đạo.

Bây giờ cảm giác uống một mình quả nhiên rất đơn độc.


"Cũng biết thưởng thức trà cơ à?"
Lại giọng nói đáng ghét này!
Lữ Thiết Nhan lười biếng he hé mở mắt ra nói: "Pháp luật có cấm tôi không được thưởng thức trà không?"
Đào Yến Trúc đứng chắn trước mặt cô sỗ sàng nói: "Pháp luật không cấm mày nhưng tao thì có."
"Vậy hả?" Lữ Thiết Nhan đột nhiên phun trà vào người của bà ta châm chọc nói: "Nấu bà đã cấm vậy tôi nhổ ra là được chứ gì!"
"Áaa, mày dám...mày dám phun trà vào người của tao sao? Khốn kiếp...tiện nhân…"
Đào Yến Trúc kích động định giơ tay đánh cô như một thói quen mà bà ta từng làm trước đây đối với Song Yết Hỷ.

Nhưng bây giờ người đang đối diện với bà ta chính là Lữ Thiết Nhan, một người có thân thủ vẫn nhanh nhẹn như vậy trong vài giây ngắn ngủi đã tóm được cánh tay của bà ta: "Đừng dùng hành động để thỏa mãn cơn tức giận của bà.

Bởi vì không chỉ riêng bà mới có thể làm đâu, tôi cũng có thể.".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện