Lời nói hiển hách mang đậm chất ngông nghênh của cô ta không tài nào làm Bội Châu Anh chấp nhận được.
Cô ta chính là cậy vào quyền thế gia đình đó sao? Cũng được thôi, đã thích cậy thế vậy cô chơi với cô ta.
"Giá sợi dây chuyền này là bao nhiêu vậy?" Bội Châu Anh không chờ đợi gì thêm, cô trực tiếp chủ động hỏi nhân viên về giá cả của sợi dây.
Rất nhanh cô nhân viên liền mỉm cười đáp: "Giá là một trăm năm mươi triệu thưa cô."
Đối với Bội Châu Anh mà nói số tiền này vốn không là bao nhiêu cả.
Mấy năm cô làm việc ở nước ngoài, hiển nhiên số tiền kiếm được là rất nhiều, có thể nói lên đến con số hàng chục tỷ đồng.
Cộng thêm việc Bội Châu Anh là thiên kim của một gia đình tài phiệt, mấy đời đều đi theo lối kinh doanh mà ăn nên làm ra, có thể nói số tài sản mà Bội Châu Anh được hưởng cũng không hề nhỏ.
Tạm gác lại suy nghĩ, Bội Châu Anh kéo túi xách lấy ra một tấm thẻ đen, nhìn là biết đây là loại thẻ với số tiền bên trong là không giới hạn, người nắm giữ thẻ này ắt là giàu có vô cùng, thậm chí là tiền xài không hết.
Cô nàng đưa cho nhân viên, cất giọng quyền quý: "Tôi lấy sợi dây chuyền đó."
Đến khi nhân viên định quẹt thẻ tính tiền thì ả đàn bà kia không chấp nhận hất văng cái thẻ xuống đất.
Bộ mặt hung hăng hiện lên, trực tiếp đeo sợi dây chuyền vào cổ, gắng giọng nói: "Cô bị điếc rồi hay sao mà không nghe tôi nói, muốn mua thứ đồ mà tôi nhìn trúng ư? Tốt nhất cô nên dẹp ngay ý nghĩ đó thì tốt hơn."
Nhân viên nhặt tấm thẻ lên, cẩn thân phủi sạch mặc dù không hề dơ.
Đường đường là một người nổi tiếng như Bối Lạc Lạc cũng, đi đến đâu cũng được người ta yêu quý, nhân viên giải thích: "Tiểu thư đây thành thật xin lỗi cô, sợi dây chuyện này đã được Bội tiểu thư mua rồi ạ, với lại ở cửa hàng còn nhiều mẫu mã rất đẹp cô có thể đi xem."
Phiếm Nhã Điềm một mặt không nghe, ánh mắt rực lửa gắt gỏng với nhân viên: "Cô có quyền gì mà lên tiếng ở đây, lại nói cô ta mua khi nào, tiền còn chưa trả mà nói trả rồi.
Làm việc ở một nơi cao cấp như vậy mà không còn ăn gian nói dối tôi khuyên cô nên nộp đơn xin nghỉ việc đi."
"Tôi..."
Bội Châu Anh đưa tay ám hiệu không cho cô nhân viên lên tiếng, tiện tay nhận lại tấm thẻ đen của mình, chế giễu: "Thôi nếu như cô đã muốn mua như vậy thì tôi xin bố thí lại cho cô...!Yết Hỷ chúng ta qua kia xem mẫu khác đi."
Trong chuyện này Lữ Thiết Nhan từ nãy đến giờ không hề lên tiếng nói câu nào, vẫn kiên định đi theo Bội Châu Anh.
Vậy mà ả Phiếm Nhã Điềm kia thì không để yên mọi chuyện như vậy, mặc dù cô ta đã có được thứ mà cô ta muốn.
Vừa chán ghét Bội Châu Anh, lại nhìn thấy Lữ Thiết Nhan đi ngang qua với bộ dạng thấp kém mà nảy sinh cảm giác khinh thường, rất nhanh làm ra cử chỉ trề môi liếc xéo: "Người thì ăn mặc sang chảnh, vậy mà có một người bạn nhìn như khối rách áo ôm vậy sao? Ái chà chà thật đáng thương quá mà."
Hình như cô muốn im lặng nhưng có vẻ không như cô mong muốn thì phải.
Lời này của Phiếm Nhã Điềm khiến Lữ Thiết Nhan phải khựng chân lại, gương mặt dần dần biến sắc đầy lạnh lẽo.
Bội Châu Anh lúc này cũng hào khí cho nên nghe thấy bạn thân bị xoi mói liền muốn thay cô trừng trị.
Nhưng Lữ Thiết Nhan sớm nhanh hơn, đưa tay ngăn cản Bội Châu Anh lại.
Cô xoay người, cặp mắt lạnh tanh ẩn sau lớp mắt kính, cho dù không nhìn thấy cũng để lại cho đối phương một cái lạnh rợn người.
"Cô vừa rồi đang nói đến tôi đúng không?"
Giọng nói phát ra vô cùng chua ngoa, tựa như một lưỡi dao sắt nhọn đang hướng về phía của ả ta.
Sợ thì có sợ, nhưng đã lỡ đâm đầu theo lao Phiếm Nhã Điềm không thể để bản thân mất mặt, cô ta chống nạnh hai tay hất mặt: "Đúng đó, tôi nói cô khối rách áo ôm thì đã sao? Nhìn cô xem có chỗ nào cao quý hay không? Bước chân vào một nơi sang chảnh thượng lưu mà lại ăn mặc không khác gì dân chợ búa, quần jean áo thun vừa nhìn đã biết cô là kẻ nhà quê mới lên thành phố đúng không?"
Lữ Thiết Nhan bật cười khinh khích khi nghe đến câu nhà quê mới lên.
Hôm nay có nhã hứng nên mới ăn mặc giản dị như vầy mà không ngờ bị xem như kẻ nhà quê.
Lữ Thiết Nhan không hề thua kém