Cũng may bây giờ không còn sớm nên hầu như rất ít xe qua lại, mấy tên này chỉ chặn được vài xe đến cô lại không may mà bị thương.
Sợ rằng càng kéo dài thời gian thì mấy người bọn họ ai cũng chịu đòn, nghĩ thế ba chân bốn cẳng lên xe tẩu thoát, đến cả ngoảnh đầu nhìn lại còn không dám.
Lữ Thiết Nhan cảm thấy không còn bổn phận của mình nữa, xoay người trở lại chiếc xe của mình không hề để ý đến Đinh Thiên Ân.
Lúc lên xe cô vô tình nhìn thấy sau áo sơ mi màu trắng của anh có vết son môi rất đậm, không hiểu sau khi nhìn thấy trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác khó chịu, mà chính cô không rõ vì sao bản thân lại như vậy.
Cô lắc đầu không muốn suy nghĩ đến việc đó, tiện tay bóp còi xe để anh nghe mà né đường.
Đinh Thiên Ân nãy giờ đang nghe điện thoại, bị tiếng còi xe của cô làm cho giật mình tắt ngay điện thoại.
Cô lên xe từ khi nào mà anh không hề hay biết, mà vừa rồi đứng cạnh cô anh nghe thoang thoảng mùi rượu, nhớ đến chuyện đó, anh đi lại đứng bên mép cửa sổ: "Em uống rượu đúng không?"
"Thì sao?"
Lữ Thiết Nhan dứt khoát hỏi, ngữ khí lạnh lùng đanh thép.
"Tôi đưa em về, có rượu trong người không nên lái xe đâu."
Cho là anh đang quan tâm cô đi, nhưng mà nhớ đến vết son trên áo cô lại thấy chua chát: "Không cần Đinh tổng để tâm đâu, tôi đi uống thì tự lái xe về được."
"Em lúc nào cũng cứng đầu ngoan cố hết vậy.
Hãy một lần nghe tôi có được không?"
Đột nhiên Đinh Thiên Ân thay đổi sắt mặt, lời nói nghe như rất uất ức, đến cả ánh mắt cũng ngập tràn vẻ nghiêm túc và lo lắng.
Cho dù vậy thì sao, cô và anh chẳng là gì.
Cho dù anh năn nỉ cỡ nào cô vẫn không thay đổi ý định: "Anh không cần tốn công tốn sức đâu, vả lại tốt nhất anh nên an phận bên tình yêu của mình đi.
Tôi không muốn bị thiên hạ đồn là kẻ thứ ba rồi bị chê cười."
Nói đoạn, Lữ Thiết Nhan lái xe đi mất.
Đinh Thiên Ân bị cô phủ như vậy không khỏi khó chịu, đưa cặp mặt buồn bã nhìn theo chiếc xe đang dần khuất dạng.
Cô nói anh nên an phận bên tình yêu là sao? Chẳng phải cô đã biết anh thích cô mà, vậy còn nói ra những lời đó.
Cô chưa bao giờ làm anh ngừng suy nghĩ, lúc nào cũng nói những câu đầy ẩn ý mà chính anh không tài nào hiểu được.
"Còn tưởng anh tốt lành lắm, thì ra cũng như mấy tên vô lại kia.
Ham mê nữ sắc, tôi khinh, tôi khinh."
Suốt dọc chặn đường, Lữ Thiết Nhan luôn miệng trách mắng anh, từng câu từng chữ như mũi dao đâm chết đối phương.
Gương mặt nhăn nhó như ăn phải quả đắng.
Giây sau cô lại tự trách mình suy nghĩ nhiều, đột nhiên lại nổi cơn khó chịu với vết son kia, cô bị điên mất rồi.
Sau khi về đến nhà Đinh Thiên Ân nhìn thấy ba mẹ của mình ngồi ở đại sảnh, gương mặt của ba đầy nghiêm nghị khi nhìn anh.
"Ba mẹ, hai người đến đây khi nào vậy?"
Đinh Thiên Ân ngồi xuống đối diện, trên miệng vẫn không quên hỏi.
Đinh lão gia liếc mắt nhìn anh một cái, không trả lời câu hỏi của anh mà chuyển sang vấn đề trọng điểm hơn: "Ba mẹ muốn con kết hôn."
"Kết hôn?" Đinh Thiên Ân ngạc nhiên, sau đó trở về trạng