Bao nhiêu phiền muộn, nỗi khổ mà Song Yết Hỷ giấu diếm, mang theo suốt bấy lâu nay cuối cùng cũng có thể nói ra hết.
Vốn dĩ Lữ Thiết Nhan là người thay Song Yết Hỷ nói, chính vì có thể chủ là của Song Yết Hỷ cho nên Lữ Thiết Nhan mới thấu rõ sự tình khổ sở của cô ấy đến như vậy.
Trong tiềm thức, nỗi buồn đó vẫn lay láy không thôi, vài giọt nước mắt bất chợt xuất hiện làm cho cặp mắt của cô dần trở nên đáng thương vô cùng, mùi vị mằn mặn của nước mắt thấm trên đường môi của cô, nhưng thật sự lại chua chát đến xé lòng.
Lữ Thiết Nhan ở kiếp trước chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt nào khi trưởng thành.
Từ khí phách đến cách dụng quân của cô phải nói rất cẩn trọng, một khi xuất chiến đều khiến địch thủ phải dè chừng, cẩn thận vài phần.
Bởi thế nên tính cách mạnh mẽ, quật cường của cô cũng xuất phát từ đây mà có lẽ lần này cô khóc hẳn là do cơ thể nguyên chủ của Song Yết Hỷ.
Cô đưa tay chậm nước mắt, sau đó nói tiếp: "Nói đi cũng phải nói lại, nhờ ơn vợ của ba nên tôi mới được như ngày hôm nay.
Một Song Yết Hỷ kiên cường không vì ai mà sợ hãi, cũng không vì ai mà lụi tàn."
"Yết Hỷ, ba..."
Nghe những lời trải lòng thật tâm của con gái đã khiến Song Hải hổ thẹn với chính bản thân mình.
Ông không nghĩ người mà ông lấy về lại đối xử tệ bạc với con gái của ông như vậy.
Thật tình mà nói tất cả mọi chuyện đều do ông gây nên, thà rằng năm đó ông không tái hôn, để bây giờ chuyện cũng đâu đi đến nước này.
Lữ Thiết Nhan lòng vốn đã nguội lạnh với người ba ruột này, từ đầu chí cuối ông chỉ nhất mực tin tưởng Đào Yến Trúc, mặc kệ con gái của mình có giải thích cặn kẽ ra sao, đến cuối cùng vẫn không được cảm thông ngược lại còn bị trách mắng vô điều kiện.
"Lão Song, ông đừng luyến tiếc nữa, chưa chắc điều nó nói là thật đâu.
Có khi nó thấy vị thế của nó đang lung lay nên mới bịa chuyện đặt điều thay đen thành trắng đó.
Mục đích chính là để tẩy não của ông."
Đinh lão gia khư khư cho rằng lời của Lữ Thiết Nhan là giả dối.
Liếc nhìn cô đầy câm ghét, lấy cớ không tin cô.
Lữ Thiết Nhan cúi đầu cười bất lực, mặt không chút gợn sóng cất tiếng giễu cợt: "Đây cũng xem là lần thứ hai tôi gặp Đinh lão gia.
Tuy là ít nhưng tôi nhận ra một điều ngài chính là lão già hồ đồ."
"Cô...!cô..." Đinh lão gia chỉ tay thẳng măng, uất giận đến nỗi không nói được thêm lời nào, bí bách thẹn quá đưa mắt nhìn qua con trai, nghẹn ngào: "Mày thấy chưa, mày thấy rõ bộ mặt của nó chưa.
Nó dám nói ba mày là lão già hồ đồ, đúng là hỗn láo mà."
Đối với trường hợp này Đinh Thiên Ân chọn cách im lặng, bởi vì anh thấy ba rất giống như cô nói.
Chỉ vì ba anh không có thiện cảm với cô nên cho rằng lời cô nói toàn bộ là dối trá, tuy nhiên anh thì khác ông ấy, anh chọn tin tưởng cô tuyệt đối.
"Thôi được rồi, cảm ơn ông lão Đinh, nhưng mà công ty tôi hết cứu vãn được nữa rồi, chỉ đành chấp nhận bị bán đi mà thôi."
Hiện tại ở đây là công ty nên Song Hải mọi chuyện đi quá xa, như vậy sẽ có chuyện vỡ lở chỉ đành lên tiếng căn ngăn.
Đinh lão gia nghe vậy xua tay tỏ vẻ không đồng tình: "Cái gì mà bán đi chứ, đây là cơ ngơi ông gầy dựng mấy chục năm nay mà có.
Nói bán là bán được sao?"
Song Hải thở một cách nặng nề, dù muốn dù không vẫn phải chấp nhận: "Chuyện đi đến nước này rồi tôi cũng không làm được gì."
"Ông đã bán cho ai rồi?" Đinh lão gia sốt ruột hỏi.
Là bạn thân nhiều năm như vậy, từ khi cả hai còn đi học cho đến lúc Song Hải tạo dựng nên công ty này, hiển nhiên biết rõ nó quan trọng như thế nào đối với Song Hải, thậm chí nói Song Hải là cha đẻ của công ty.
Cư nhiên nay lại bị bán đi, giống như việc cha gả con gái theo chồng, mấy ai mà chịu được.
"Regina."
"Regina, là một nhà đầu tư kín tiếng đó sao? Tôi sẽ cố liên lạc với cậu ta để mua lại công ty cho ông."
Hầu như trong trí tưởng tượng của mọi người Regina chính là một người đàn ông.
"Khó lắm, Regina từ trước đến giờ rất hiếm khi xuất hiện trên báo