Bây giờ đã hơn mười một giờ trưa, Thái Phương Lam từ sớm đã có mặt tại Đinh gia cùng trò chuyện với vợ chồng Đinh lão gia.
Lúc này từ ngoài vào trong là dãy người làm đang tất bật trang trí cho buổi tiệc sinh nhật của Đinh lão gia.
Mọi năm ngày này đều tổ chức long trọng cho nên bọn họ rất tỉ mỉ vào việc bày trí.
Nếu như có sơ suất gì mất việc như chơi.
"Chiều nay bác sẽ lấy buổi tiệc để thông báo chuyện của con và Thiên Ân.
Không cần biết nó có đồng ý hay không bác vẫn để con và nó kết hôn."
Đinh lão gia hết sức nghiêm túc khi nói đến chuyện này, còn nhìn Thái Phương Lam bằng ánh mắt trìu mến đầy yêu thương.
Thái Phương Lam phấn khích trong lòng tuy nhiên không để hai người nhìn thấy biểu cảm vui sướng tột độ của mình, cô ta cười thẹn thùng khôn ngoan nói:
"Bác trai con không ngờ bác lại đối tốt với con như vậy.
Sau này con nhất định sẽ không phụ lòng hai bác, con sẽ làm một người con dâu hiếu thảo ngoan hiền phụng dưỡng hai bác thật tốt."
Đinh lão gia nghe xong lấy làm hài lòng, thực chất lại không biết lời của Thái Phương Lam hoàn toàn là dối trá.
Cô ta ở nhà sống trong nhung ngọc lụa là, chuyện gia đình còn không mấy để tâm đ ến, kể cả việc mẹ của ả mấy ngày trước bị cảm còn không đoái hoài đến chỉ nghĩ đến chuyện khi nào được làm con dâu của Đinh gia.
Căn bản Thái Phương Lam chỉ đang giả vờ ngoan hiền trước mặt bọn họ.
"Vậy thì tốt, quả nhiên bác không nhìn lầm người."
Lão gia ngu ngốc, đợi đến khi tôi bước chân vào nhà ông rồi không có chuyện chăm sóc cho hai ông bà già các người đâu!
Ý nghĩ nhu nhược chợt hiện lên trong đầu của Thái Phương Lam, ngoài mặt thể hiện sự tôn kính nhưng thực tế trong lòng lại mưu mô đủ thứ chuyện độc ác, nham hiểm mà chính hai vợ chồng Đinh lão gia không nhận ra, còn mê muội đem hết niềm tin đặt ở chỗ của Thái Phương Lam.
"Bây giờ con về chuẩn bị đây ạ."
Đinh lão gia gật đầu đồng ý: "Con về đi, nhớ là ăn mặc đẹp vào để tối nay có thể làm hãnh diện Đinh gia chúng ta."
Thái Phương Lam cười ngại ngùng che miệng: "Vâng ạ, bác cứ an tâm con sẽ không làm bác thất vọng đâu."
Nói rồi Thái Phương Lam chào hai người sau đó rời đi.
Ra đến xe của mình bộ mặt hiền thục vừa rồi vụt tắt đi, thay vào đó là một gương mặt gian xảo đầy nham hiểm.
Thu vào tầm mắt chính toàn bộ căn biệt thự rộng lớn này dấy lên trong lòng một cảm giác chiếm hữu sâu sắc: "Sẽ nhanh thôi căn nhà này chính là của tôi."
Là do mối quan hệ giữa ba mẹ Thái Phương Lam và Đinh gia rất tốt nên cô ta mới có thể lọt vào mắt của họ.
Trên thực tế vị thế của Thái gia so với Đinh gia mà nói là nhỏ bé vô cùng, tuy rằng cô ta có xe để đi lại nhưng mà không ai biết được đó là xe vẫn còn trả góp.
Đồ trên người của Thái Phương Lam mặc chỉ toàn là hàng fake mà thôi.
Cuộc sống của Thái Phương Lam cũng không mấy giàu có gì là mấy, chính vì vậy nên cô ta mới rắp tâm có được Đinh Thiên Ân chỉ có như vậy cô ta mới một bước lên mây trở thành bà hoàng của thành phố này.
Một vị trí mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng ao ước có được.
Nghĩ đến đây Thái Phương Lam vui hết cả lên, hàng loạt viễn cảnh sống sung sướng hiện ra trong đầu khiến cô ta không ngừng thích chí.
------
Cùng lúc đó Đinh Thiên Ân đang đưa Lữ Thiết Nhan đến cửa hàng bán đầm dạ hội.
Ban đầu cô có từ chối, bảo là ăn mặc đơn giản là được rồi nhưng Đinh Thiên Ân nhất mực không đồng ý, bắt buộc đưa cô đến nơi này.
Đến nơi, anh dắt tay cô đi vào trong.
Nhân viên nhận ra anh, mặt đầy vị nể mà nhìn không quên chú ý vào cô gái đi cùng, ngấm ngầm hiểu ra vẫn đề cười hỏi: "Đinh thiếu dẫn bạn gái mua váy đúng chứ? Không biết ngài thích mẫu nào?"
Đinh Thiên Ân dồn toàn bộ ánh mắt sang cô đầy chiều chuộng: "Em thích mẫu nào?"
Đối với việc lựa chọn váy với cô mà nói nó hết sức khó khăn.
Thừa biết cô rất ít khi mặc váy vì nó quá vướng víu, cô rầu rĩ: "Em không biết nữa, anh tự lựa đi."
"Có vẻ như tiểu thư đây không thích mặc váy đúng không ạ?" Nhân viên nhanh trí nhận ra liền nói đúng ý cô.
Lữ Thiết Nhan gật đầu: "Tôi thấy nó rất vướng víu."
"Vậy thì tôi cho tiểu thư xem mẫu này, mẫu mới nhập