Nữ hầu kia ôm lấy cánh tay cô, muốn gỡ ra mà lại không cách nào làm được.
Đến lúc này mà cô ta vẫn còn không biết bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào, lại còn dám nghiến răng mà đe doạ cô.
“Song… Song Yết Hỷ! Cô điên rồi! Cô muốn chết sao?”
Lữ Thiết Nhan bật cười.
Trên thế giới này đúng là không sợ kẻ thông minh chỉ sợ kẻ ngu ngốc.
Sao lại có người ngu ngốc đến độ không nhận thức được bản thân đang nằm trong tay người khác thế này cớ chứ.
Hay là cô ta quá tự phụ, cho rằng những lời đe doạ này có thể cứu mình một mạng? Lữ Thiết Nhan trước nay ghét nhất là kẻ ngông cuồng coi trời bằng vung, hôm nay không dạy dỗ thật tốt thì tên của cô sẽ viết ngược.
Cô nhếch miệng cười điệu cười của kẻ chiến thắng.
“Tên của tôi không phải để cô muốn gọi thế nào là gọi.
Sao hả? Cô định làm gì tôi? Giết tôi sao? Xin lỗi, cô không có năng lực đó.
Mà tôi, cũng sẽ không cho cô cơ hội đâu.”
Nữ hầu kia còn chưa nghe được hết câu thì Lữ Thiết Nhan đã đem đầu cô ta đập mạnh xuống nền nhà.
Thân thủ chớp nhoán dứt khoát không chút lưu tình.
Một cái vung tay của Lữ Thiết Nhan đủ khiến cô ta chỉ còn nửa cái mạng.
Nhưng cô cũng đã lượng sức lực để ra tay.
Tuy rằng dập cái đầu của cô ta xuống nền rất mạnh, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng cô ta.
Cùng lắm là nhức đầu một chút, vài ngày liền khỏi.
Cái quan trọng là để cô ta biết được giới hạn của bản thân là ở đâu.
Lữ Thiết Nhan đã suy nghĩ qua, muốn sống được trong cái nhà này thì tốt nhất là để cho kẻ có ý đồ xấu biết được sức mạnh chân chính của cô.
Như vậy về sau cũng đỡ phiền phức hơn.
Lại nói, Lữ Thiết Nhan vẫn còn rất nhiều thứ chưa hiểu rõ.
Có câu “biết người biết ta thì trăm trận trăm thắng”, hôm nay dạy dỗ một bài học tiện thể thu phục cô ta làm người của mình chắc chắn là có lợi về sau.
Nữ hầu kia đột ngột nhận một cú đau điếng, đến giờ vẫn còn nằm phục dưới sàn chưa gượng dậy nổi.
Mà thứ khiến cô ta càng kinh hãi hơn chính là vẻ mặt lạnh lùng đó của Lữ Thiết Nhan.
Thật sự rất đáng sợ!
Lữ Thiết Nhan đi vào nhà tắm, múc một cốc nước lã.
Cô khuỵu chân nửa quỳ nữa ngồi bên cạnh nữ hầu kia.
Một tay nâng cằm cô ta, một tay nghiêng cốc nước chậm rãi đổ xuống đầu.
Hành động này của cô khiến cô ta càng thêm sửng sốt đến chết lặng, không dám tin vào hiện thực trước mắt.
“Tôi cũng giúp cô hạ nhiệt một chút này.
Thấy sao hả? Rất tốt đúng không?”
Nữ hầu kia run rẩy bàng hoàng.
Bấy giờ cô ta mới nhận ra, người trước mắt mình không phải là Song Yết Hỷ yếu đuối, ngờ nghệch nữa.
Là ác ma! Nhất định là ác ma! Nếu không sao có thể tàn nhẫn như thế mà trên khuôn mặt vẫn là vẻ thản nhiên, bình tĩnh như thế.
Quá đáng sợ!
Lữ Thiết Nhan quan sát từng biểu hiện của cô ta.
Tròng mắt mở to, làn da tái mét, hai tay run rẩy và miệng không ngừng mấp máy điều gì đó.
Trạng thái này, cô ta quả nhiên là đang sợ hãi cực độ.
Muốn khống chế một ai đó, chính là lúc mà kẻ đó đang run sợ, năng lực phán đoán hay phản biện đều không còn.
Những kẻ trong ngôi nhà này chỉ được mỗi việc ngạo mạn thích ức hiếp Song Yết Hỷ, còn tố chất tâm lý lại cực kì thấp.
Cũng không trách được, đứng trước một đại tướng quân vang danh khắp chốn như cô thì những con người này lại chỉ là một con kiến nhỏ bé không đáng nói đến.
Cô đưa tay nhẹ nhàng xoa trên gương mặt cô ta, cô ta lại run rẩy hơn cả lúc nãy.
Lữ Thiết Nhan khẽ cười, vuốt lại lọn tóc ướt đang dính trên mặt cô ta.
Một giây trước còn tràn ngập sát khí, một giây sau lại là một nụ cười hoà nhã thân thiện.
Hoà nhã nhưng so với lúc không cười lại càng đáng sợ hơn.
“Bây giờ thì biết thân phận của mình rồi chứ? Biết phải làm gì hay chưa?”
Cô đột ngột bóp lấy cằm cô ta, sức lực như muốn nghiền nát cả khuôn mặt cô ta.
Thế nhưng trên đôi môi vẫn là nụ cười và vẻ mặt