"Có chuyện gì vậy?"
Sau khi cuộc gọi kia kết thúc Đinh Thiên Ân nhìn thấy vẻ mặt của cô có chút biến sắc.
"Ba em đang ở bệnh viện, em phải đến đó một chuyến."
"Anh đưa em đi."
Đinh Thiên Ân lái xe đưa Lữ Thiết Nhan đến bệnh viện.
Khi đến nơi đã nhìn thấy ba mẹ con Đào Yến Trúc đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, vẻ mặt ai nấy đều tràn đầy sự lo lắng.
Lữ Thiết Nhan không dám tin vào điều đó, thoáng nhìn qua đã biết chỉ đang giả cho có mà thôi.
"Yết Hỷ con đến rồi."
Đào Yến Trúc nhìn thấy cô như thấy được vàng hớn hở chạy đến định đưa tay chạm vào cô nhưng mà Lữ Thiết Nhan nhanh hơn một nhịp né tránh không chút nể mặt, để Đào Yến Trúc phải xấu hổ lập lờ lùi ra sau.
"Ba tôi đang cấp cứu bên trong sao?"
Lữ Thiết Nhan dùng cặp mắt lạnh như băng nhìn Đinh Thiên Ân mà hỏi, thanh âm không chút vị nể nào.
Đối với những người như Đào Yến Trúc cô không cần kính trọng như trưởng bối.
Đào Yến Trúc gật đầu, ánh mắt thoáng buồn: "Vẫn còn đang cấp cứu."
Song Nhĩ Khang từ phía sau tiến lên đằng trước, đứng đối diện với cô tuôn ra một mạch những lời lẽ rất khó nghe:
"Mẹ gọi điện cho nó đến đây làm gì, đồ con gái bất hiếu như nó bỏ đi biệt tăm mấy năm nay rồi quay về làm xáo trộn mọi thứ hết cả lên.
Hay tin ba ngã cầu thang liền tức tốc đến đây chắc là chờ ba nhắm mắt xuôi tay để chiếm đoạt tài sản đây mà."
Lữ Hành Song đứng nghiêm trước mặt đợi cho Song Nhĩ Khang nói hết cô liền trực tiếp cho hắn một bạt tay:
*Chát...
"Cô..." Song Nhĩ Khang ôm lấy mặt của mình định mắng cô.
Lữ Thiết Nhan không hề thua kém tí nào, cô giơ tay ngắt lời của hắn: "Tốt nhất mày nên câm cái miệng thối của mày lại đi.
Tao đến đây chỉ vì bản thân là con của ba, chứ không phải như mày suốt ngày chỉ nghĩ đến tài sản rồi đem so sánh với người khác, nghĩ ai cũng như mày.
Lớn rồi mà ăn nói hàm hồ không khác gì mẹ của mày cả."
Lần này có vẻ như Lữ Thiết Nhan đã thật sự nổi giận, từng câu từng chữ cô thốt ra nghe vô cùng sắc bén, tựa như một lưỡi dao nhọn đâm thẳng vào đối phương không trượt phát nào.
Đào Yến Trúc nhướng mắt táo tợn căn bản bà ta rất muốn lên tiếng phản bác nhưng hiện tại vị thế của bà ta chênh lệch với cô rất nhiều, không may chọc giận đến cô lại khiến bản thân thua thiệt.
Biết vậy bà ta nhanh nhẹn kéo tay Song Nhĩ Khang về sau, khẽ nhướng mắt ra ám hiệu với hắn.
Ngay cả khi được mẹ của mình ngăn lại nhưng Song Nhĩ Khang vẫn chứng nào tật đó thích làm quá mọi chuyện lên, hắn hất mặt lớn tiếng nói: "Mày nói tao như thế nào cũng được nhưng tuyệt đối không được chạm đến mẹ của tao."
"Lấy lý do gì tao phải nghe theo lời mày? Bà ta căn bản đối với tao không là gì cả, một người mẹ kế độc ác mà cũng cần được tôn trọng hả? Xem ra mày tự đắc quá rồi."
Lữ Thiết Nhan tiến chân lên thật gần với Song Nhĩ Khang, hai mặt chạm nhau đầy rực lửa.
Ai cũng có thể nhận thấy khí thế của Lữ Thiết Nhan cao ngất