Mạc Thái Huy nhìn thấy Đinh Thiên Ân xuống xe rồi vòng qua xe của mình đập tay gõ vào cửa kính, miệng nói liên tục.
Mạc Thái Huy mặc dù không nghe anh nói gì, nhưng mà rõ biết anh gọi mình xuống xe.
Không hề chần chừ, Mạc Thái Huy mở cửa đi xuống, hai người đàn ông với hai nhan sắc phong thái khác nhau, một người thiên về lạnh lùng cao ngạo, còn người kia thiên về dịu dàng và hòa nhã, tưởng chừng như là không hơn cũng không kém.
"Không biết Đinh tổng muốn gì ở tôi?"
Từ lần gặp anh xong, Mạc Thái Huy đã về tra tìm thông tin.
Hắn khá bất ngờ khi không nhận ra đây là Đinh Thiên Ân trong lời đồn đại của mọi người, một tổng tài cao lãnh, nhưng tiếc là cách đối nhân xử thế quá kém.
Đinh Thiên Ân chặn đường Mạc Thái Huy lại, rõ là hắn biết anh muốn gì, còn đặt vấn đề hỏi anh.
Điều này khiến Đinh Thiên Ân có chút bức bối: "Tôi nói thẳng, mong cậu tránh xa Yết Hỷ ra một chút.
Đừng cứ quấn lấy cô ấy như thể là bạn gái của mình."
Mạc Thái Huy căn bản không lấy làm lạ, hắn bình thản tựa như mặt nước không rung chuyển giữa làn không khí dập dềnh này: "Đinh tổng nói thì tôi liền nghe theo sao? Hiện tại anh và cô ấy đã chia tay, tôi có quyền theo đuổi cô ấy."
"Chia tay? Chúng tôi chia tay từ khi nào?" Đinh Thiên Ân túm lấy cổ áo của Mạc Thái Huy, đôi mắt đanh lại như chứa đầy lưỡi dao: "Tôi và cô ấy chỉ là tạm xa nhau, không có nghĩa đã chia tay.
Tôi cảnh cáo cậu tuyệt đối không được đến gần cô ấy dù chỉ nữa bước, Đinh Thiên Ân tôi sẽ khiến cậu thân bại danh liệt nếu như bán mảng đến gần."
Mạc Thái Huy đẩy tay anh ra rồi chỉn chu lại cổ áo của mình, đôi môi nhếch lên tạo thành một đường cong nhấn điểm: "Tôi thích thì theo đuổi, Đinh Thiên Ân là gì, muốn chơi tôi liền chơi với anh."
"Cậu..."
"Anh nên nhớ, núi cao còn có núi cao hơn."
"..."
Nói rồi Mạc Thái Huy định lên xe, nào ngờ Đinh Thiên Ân túm lấy hắn một lần nữa, một cú đấm thẳng vào gương mặt điển trai của Mạc Thái Huy, máu nói khóe miệng lại rơm rớm.
Cơn đau truyền đến não bộ, theo tiềm thức mà vung tay đánh lại Đinh Thiên Ân, cả hai gần như bất phân thắng bại.
Đánh đến khi nào người kia gục ngã thì thôi, tiếc là không ai chịu thua ai.
Ngay cả khi hai gương mặt đều chi chít là vết bầm tím rồi đỏ, máu ở miệng chảy ra đôi chút nhưng vẫn không là gì đối với hai người.
Như thể đã đánh thì không thể dừng lại được.
Đúng lúc Thái Phương Lam chạy ngang qua và vô tình nhìn thấy cảnh này, cô ta nhanh chân dừng xe lại, bước xuống bất chấp tình hình căng go mà chen vào can ngăn hai người ta.
Đinh Thiên Ân căn bản không để ý, đẩy cô ta một cái khiến cơ thể của Thái Phương Lam nhanh chóng tiếp đất thật mạnh, cái đau ập đến, cô ta đưa tay xoa mông của mình rồi bật khóc nức nở, nghe thấy vậy Đinh Thiên Ân mới nhận thức được hành động của mình vừa rồi, dừng tay lại rồi ngồi xổm xuống xem tình hình của Thái Phương Lam: "Có sao không?"
Nhân cơ hội được anh quan tâm, Thái Phương Lam diễn trò đau đớn hơn, òa vào lòng anh mà khóc lớn: "Em...!em đau lắm, hình như chân cũng bị trật rồi."
"Vừa rồi tại sao vào ngăn làm gì? Lỡ như anh đánh trúng em thì sao?"
"Em sợ hai người đánh nhau đến mất lí trí, đến chừng đó anh bị thương còn nặng hơn em.
Em xót."
Thái Phương Lam thỏ thẻ nói bên tai Đinh Thiên Ân đôi lời lo sợ trong lòng mình, gương mặt đáng thương vô cùng.
Đinh Thiên Ân tự trách bản thân, đã khiến người con gái anh yêu rời xa mình, bây giờ còn làm người con gái yêu anh bị tổn thương.
Người như anh có xứng đáng được yêu chăng?
"Anh xin lỗi, giờ anh đưa em đến bệnh viện."
Nghe đến hai chữ bệnh viện liền khiến Thái Phương Lam sốt sắng, cô ta vốn dĩ không có bị trật chân đó chỉ là viện cớ mà thôi.
Nếu đến đó, bác sĩ khám ra lại không có đến chừng đó Đinh Thiên Ân sẽ mất niềm tin hơn.
Nhanh trí Thái Phương Lam bác bỏ: "Em ghét mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện, anh có thể đưa em về nhà của anh được không?"
Ban đầu Đinh Thiên Ân có chút