Lãm Luân Trì chờ đợi Thái Phương Lam đến tận mấy tiếng, đến cả điện thoại cũng hơn chục cuộc.
Hắn tức giận đập điện thoại của mình, bị Thái Phương Lam cho leo cây như vậy thân là một người đàn ông coi trọng sỉ diện như hắn làm sao có thể bỏ qua được chuyện này.
Nghĩ đến đây, Lãm Luân Trì lái xe đến nhà của anh, không cần đoán cũng biết hiện tại Thái Phương Lam đang ở đây.
Lúc này Thái Phương Lam và Đinh Thiên Ân đang dùng bữa cùng nhau, nhìn thấy hắn Đinh Thiên Ân mời gọi: "Luân Trì đó sao, đến đây ăn cơm cùng luôn đi."
Nghe thấy cái tên này đã khiến Thái Phương Lam lạnh sống lưng, căn bản không dám nhìn lại, chỉ đánh cúi gầm mặt xuống chầm chậm mà ăn.
Thoáng nhìn đã biết tấm lưng kia, Lãm Luân Trì cười với anh sau đó đi gần lại cố ý kéo ghế ngồi ngay bên cạnh Thái Phương Lam: "Chủ tịch hôm nay đổi món rồi sao?"
Câu hỏi của hắn rõ ràng đang ngầm ẩn ý gì đó, Đinh Thiên Ân khẽ dừng đũa: "Ý của cậu là sao?"
Lãm Luân Trì nhìn anh một hồi lâu, sau đó vờ như vừa mới quen biết mà chào hỏi Thái Phương Lam: "Chào cô Thái tiểu thư, thật không ngờ cô và chủ tịch của tôi thấm thiết quá nhỉ?"
Thái Phương Lam bị Lãm Luân Trì nhắc đến đột nhiên giật mình, đến cả đũa cũng làm rơi xuống sàn.
Lãm Luân Trì thấy vậy liền cúi xuống giúp Thái Phương Lam nhặt lên, đoạn lưng chừng hắn đưa tay sờ lên đùi của cô ta, khiến cơ thể đột nhiên có phản ứng mà vặn vẹo.
Mẹ kiếp! Tên điên này đột ngột xuất hiện, còn quấy rối mình.
Thái Phương Lam thầm chửi bậy trong lòng, giây sau kéo ghế nhích ra xa một chút.
Trước hành động này Lãm Luân Trì có chút không hài lòng, đưa chiếc đũa không quên lau sạch sẽ: "Thái tiểu thư có vẻ không thích tôi hả?"
Thái Phương Lam rất muốn nói là đúng, nhưng mà lời chỉ dám nghĩ chứ không dám nói ra.
Lắc đầu bày tỏ sự e dè: "Không...!không có."
"Vậy thì tốt rồi."
Nói đến đây, Lãm Luân Trì còn đưa tay vén mái tóc của Thái Phương Lam trước mặt anh.
Đinh Thiên Ân nhìn thấy cảnh này cũng không lấy làm điên tiết, vì căn bản Thái Phương Lam không phải người anh yêu.
Bữa cơm này chỉ là thành ý xin lỗi của anh mà thôi.
Thái Phương Lam rùng mình, không biết Lãm Luân Trì muốn làm gì.
Cô ta cảm thấy sợ hãi và thấp thỏm vô cùng: "Trợ lý Lãm hôm nay không làm việc sao?"
"Tất nhiên là có rồi, cơ mà đối tác làm ăn điện thoại mãi nhưng không bắt máy.
Nên tôi đành đến tìm chủ tịch đây."
Thái Phương Lam hoảng hốt, sợ rằng Lãm Luân Trì sẽ nói ra chuyện kia.
Nếu thật sự như vậy cô ta sẽ không còn chỗ đứng nữa, nhất định người của Đinh gia thậm chí là Đinh Thiên Ân đều sẽ rủ bỏ mình.
"Chuyện rồi cũng có sự giải quyết mà, chắc là đối tác đó bận việc ấy."
"Tôi cũng nghĩ Thái tiểu thư vậy, nhưng mà đến khi nhìn thấy sự tình tôi mới biết công việc của cô ta thật nhàn rỗi."
Càng nói Lãm Luân Trì như càng muốn ám chỉ thẳng người đó là cô ta.
Thái Phương Lam sợ sệt, tay chân đều run hết cả lên.
Đinh Thiên Ân thấy vậy liền hỏi: "Cô ta là ai? Nếu không tôn trọng vậy có thể hủy hợp đồng.
Mặc kệ là ai đi nữa."
"Chủ tịch yên tâm đi, tôi giải quyết ổn thỏa rồi.
Chắc nhanh thôi cô ta sẽ liên hệ lại với tôi."
"Ừ, vậy thì tốt."
Sau đó ba người cùng ăn cơm, chỉ có Thái Phương Lam là không thể nào nuốt trôi được.
Sự xuất hiện bất ngờ của Lãm Luân Trì khiến cô ta gần như hồn phách lên mây, căn bản không suy nghĩ được gì.
Sau khi ăn xong, Đinh Thiên Ân đi tắm, dưới nhà chỉ còn lại mỗi Thái Phương Lam và Lãm Luân Trì.
Bầu không khí trở nên căng thẳng đầy khó chịu.
"Em dám cho tôi leo cây?"
Không chần chừ, Lãm Luân Trì trực tiếp đi thẳng vào vẫn đề.
Thái Phương Lam nhìn xung quanh sau khi xác định không có ai ở đây thì mới tỏ ra đáng thương mà lên tiếng: "Em xin lỗi, vừa rồi nói chuyện với anh xong đột nhiên vấp chân ngã, điện thoại cũng vì vậy