CHƯƠNG 37
Sân nhà tổ Lưu gia khá lớn, nhưng bỗng chốc vào đám người này rõ ràng có chút chen chúc.
Lưu Ly chú ý tới, trong sân bày bàn ăn, giữa bàn có một dĩa không đầy dầu mỡ, từ đống ghế tán loạn bên bàn thì có thể nhìn ra, vừa rồi ở đây còn có người ngồi.
Mà vỏ hạt dưa cạnh mấy cái ghế đẩu cách không xa càng minh chứng cho phán đoán này của cô.
Rõ ràng, sau khi nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đám người Lưu gia đều nấp vào nhà.
Nhìn cửa phòng đều đóng chặt, khóe miệng Lưu Ly cong lên nụ cười lạnh.
Cô lại muốn xem xem, đám người này rốt cuộc có thể trốn bao lâu.
Nghĩ vậy, ánh mắt Lưu Ly bèn hướng tới phòng bếp.
Vì Lưu gia nhiều người, bà Lưu Trần Thị luôn keo kiệt, để tiết kiệm lương thực, Lưu gia thường không ăn cơm tối.
Nhưng hôm nay, phía phòng bếp lại bay ra mùi thịt thơm phức, chuyện thế nào Lưu Ly không cần nghĩ cũng biết.
Lúc muốn hành động, chỉ nghe một cánh cửa ‘kẽo kẹt’ mở ra, cậu bé mập ú chạy ra.
“Mẹ, con còn muốn ăn tóp mỡ.
”
Cậu bé này chính là con trai nhỏ của Tiêu thị, cháu nhỏ nhất bên nhà tổ Lưu Vượng Vĩ.
Vì nhỏ nhất cũng được cưng chiều nhất, cho nên Lưu Vượng Vĩ bình thường rất bá đạo, thường xuyên bắt nạt Bình Bình.
Lưu Ly lạnh lùng nhìn vết dầu mỡ còn dính bên khóe miệng Lưu Vượng Vĩ, đi thẳng về phía phòng bếp.
Tiêu thị thấy động tác của Lưu Ly, mắng Lưu Vượng Vĩ: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, nhà chúng ta đông người, nghèo rớt mồng tơi, nào có tóp mỡ ăn?”
Nói xong, vội vàng đuổi theo Lưu Ly về phía phòng bếp.
Những người khác thấy vậy, tất cả đều chen về phía phòng bếp.
Lưu Ly vừa vào phòng bếp, liền nhìn thấy tứ thẩm Vương thị có