Trương Đỗ Quyên vừa hỏi lời này, mắt vừa nhìn vào trong căn nhà lá.
Nghe mẹ của nàng ta nói, nam nhân đó cao lớn uy vũ, khí thế bất phàm, chỉ là trên mặt có vết sẹo trông có hơi đáng sợ.
Có điều, đối với nàng ta mà nói, có thể để nàng ta sống cuộc sống tốt là được, cái khác không quan trọng.
Chỉ đáng tiếc, mặc cho nàng ta nhìn kiểu gì, cũng không thể có con mắt xuyên thấu nhìn rõ tình hình trong phòng.
Lưu Ly ngược lại chưa từng nghĩ có người sẽ muốn ngang nhiên đào chân tường, cho nên không nghĩ nhiều, bèn nói: “Chàng ấy không thích gặp người lạ, ở trong phòng.
”
Trương Đỗ Quyên có hơi thất vọng, nhưng không dám nói gì nhiều vào lúc này, chỉ nghĩ về sau sẽ tìm cơ hội.
Đương nhiên, trừ Trương Đỗ Quyên ra, trong thôn đương nhiên còn có người khác cũng có tâm tư giống như vậy.
Có điều mặc kệ có tâm tư gì, lúc này đều không dám thể hiện ra ngoài.
Lưu Ly thấy những người này đều muốn đi, bèn mở miệng giữ người lại.
“Ly, có chuyện gì sao?” Có người hỏi.
“Quả thật có chuyện.
” Lưu Ly gật đầu, sau đó nói với mọi người: “Đồ trên núi này không còn nhiều nữa, quả thông trong nhà ta cũng tích lũy quá nhiều, nếu ngày mai trong nhà có dư lao động, có thể tới chỗ ta giúp lấy hạt trong quả thông, ta sẽ trả một bao ba văn tiền.
”
Hiện nay quả thông trong nhà của Lưu Ly không phải tùy tiện đắp đống một chỗ, mà đã mua rất nhiều bao tải chất ở đó, bây giờ đã có một đống lớn rồi.
Những ngày này Lưu Ly đều khá bận, sự nhiệt tình lên núi của người trong thôn lại quá cao, cô không có nhắc tới chuyện tuyển người, cũng tạm gác chuyện sơ chế quả thông lại.
Nhưng hiện nay nếu đồ trên núi đang giảm, vậy thì người lên núi đương nhiên sẽ không quá nhiều, nhà nào chắc có người rảnh, lúc này tuyển người là vừa đẹp.
Mọi người vốn còn lo lắng sau khi đồ trên núi hết thì bọn họ bớt đi cơ hội kiếm tiền, bây giờ nghe thấy chỗ Lưu Ly muốn tuyển người bóc hạt thông, tuy giá này không cao, nhưng một người một ngày chắc cũng có thể bóc mấy bao, cho nên ai nấy đều hiện rõ sự vui mừng.
“Ly à, bóc hạt thông này có yêu cầu gì không?” Có người hỏi.
Yêu cầu ư?
Lưu Ly suy nghĩ, sau đó mở miệng: “Ngày mai ai muốn đến thì mang theo dao làm bếp và cái sàng tre tới là được.
”
Nhà cô không có nhiều dao và vật dụng như này.
Mọi người vừa nghe yêu cầu thấp như vậy thì rất vui, sau đó mọi người cáo từ rời đi, người lên núi hoặc về nhà nói cho người trong nhà tin tốt này.
Đợi sau khi mọi người đi hết, Trương Nhị Lang đã tới, trong tay của hắn còn cầm một cái chậu gỗ đựng đất.
Chỉ là khi nhìn thấy Lưu Ly, vẻ mặt của Trương Nhị Lang có hơi ngại ngùng, nhưng vẫn gọi một tiếng ‘Ly tỷ’.
Lưu Ly lại không có tâm tư ngại ngùng như Trương Nhị Lang, cũng không quan tâm tới sự ngại ngùng của Trương Nhị Lang, dù sao khi một người ngại ngùng, bạn muốn cùng nhau ngại ngùng, vậy thì sự ngại ngùng sẽ luôn tồn tại.
Nhưng, nếu bản thân bạn không cảm thấy ngại ngùng, đối phương có ngại ngùng nữa cũng có thể trở thành không ngại ngùng.
Quả nhiên, thấy Lưu Ly hoàn toàn không bị chuyện buổi sáng làm ảnh hưởng, một lòng chỉ nhìn ‘đất’ mình bê tới, Trương Nhị Lang mới thở phào, sự ngại ngùng trên mặt cuối cùng cũng biến mất.
Cái Trương Nhị Lang bê tới thật ra không phải là đất, mà là gốc nấm mà Lưu Ly bảo Trương Nhị Lang đào ở trên núi mang về.
Một vài chỗ mọc nấm, ngay cả đất cũng đào về luôn, xử lý xong thì có thể mọc ra nấm.
Mà cô trước kia khi đi du lịch từng tham quan kỹ thuật ủ nấm, vậy nên cũng biết một ít về cách nuôi nấm.
Vì vậy, ở dưới sự giúp đỡ của Trương Nhị Lang, Lưu Ly đã biến các loại nấm đã chuẩn bị trước đó thành từng túi nấm.
Đương nhiên, nơi này không có túi nilon, cho nên túi nấm là dùng một ít vải chất lượng kém làm thành.
Đợi sau khi làm xong túi nấm, khống chế lượng nước xong, Lưu Ly đã trồng gốc nấm.
Để tăng cao hiệu quả sống và để so sánh, Lưu Ly vào lúc không ai chú ý, nhỏ mấy giọt nước linh tuyền vào trong mấy túi nấm, bèn để túi nấm vào trong góc phòng.
“Đây là cái gì?”
Nhìn thấy những cục này, Cố Tại Ngôn không nhịn được hỏi.
“Túi nấm.
” Lưu Ly không