Nghe thấy lời nói của Dạ Ly Thần chắc chắn như vậy, lúc này Tô Tử Mạch mới chuyển sự lo lắng của mình thành niềm vui.
Dạ Ly Thần vốn dĩ còn muốn ở chung với Tô Tử Mạch thêm một khoảng thời gian nữa, nhưng hắn cũng thấy rằng Tô Tử Mạch rất nóng lòng rời khỏi nơi đây.
Ba ngày sau, không đợi Tô Tử Mạch mở miệng hỏi, Dạ Ly Thần đã chủ động nói với Tô Tử Mạch: “Cơ thể của bản tôn đã gần như bình phục, hôm nay có thể gϊếŧ con thú vật đó rồi.
”
Tô Tử Mạch nghe thấy những lời này thì không khỏi vui mừng, nhưng nàng vẫn không quên hỏi Dạ Ly Thần: “Ngài phải chắc chắn rằng cơ thể của ngài đã hoàn toàn bình phục, nếu như ngài bị con đại xà đó làm bị thương thì cũng đừng trách ta.
”
Tô Tử Mạch rõ ràng rất lo lắng cho Dạ Ly Thần, chỉ là những lời nói này giống như đang xem thường Dạ Ly Thần vậy.
Dạ Ly Thần nhất thời không phục nói: “Tô Tử Mạch, nàng đừng xem thường bản tôn, nàng hãy đợi ở đây đi.
”
Vừa dứt lời, trong chớp mắt Dạ Ly Thần đã nhún người nhảy và bay lên trên cây một lần nữa, vừa nhìn thấy con đại xà đó, hắn lập tức đi đến tấn công về phía đại xà.
Ở trên cây, đại xà nhìn thấy Dạ Ly Thần không nói một lời nào mà ra tay với mình, trong mắt nó lập tức hiện lên một tia tức giận.
Trước đó, quả thần mà nó vất vả chăm sóc nhiều năm bị Dạ Ly Thần cướp lấy thì cũng thôi đi, đại xà nể nang Dạ Ly Thần thân là huyết thống Chí tôn của Vạn Thú, nó cũng chỉ có thể dám giận mà không dám nói gì.
Nhưng Dạ Ly Thần cướp được quả thần thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn lên đây động thủ với nó, nhìn tư thế này của Dạ Ly Thần, rõ ràng là đang muốn lao tới lấy mạng của nó rồi.
Điều này khiến đại xà cảm thấy tức giận không thôi, đã cướp đồ của mình, bây giờ còn muốn lấy mạng của mình, thật là ức hiếp rắn nhà ta quá đáng.
Dù rằng huyết thống trên người Dạ Ly Thần có tác dụng áp chế đối với đại xà, nhưng đại xà này cũng có huyết thống của long tộc, hơn nữa bây giờ tính mạng của mình đang bị uy hiếp, đương nhiên nó sẽ không vươn cổ để bị gϊếŧ chết.
Đại xà nhanh chóng phản kích lại Dạ Ly Thần, trước đây con đại xà này đã từng đánh nhau với Dạ Ly Thần, nó biết được sức mạnh của Dạ Ly Thần cũng không mạnh hơn nó bao nhiêu, cú đánh này cũng tràn đầy uy thế.
“Ầm!”
Nắm đấm của Dạ Ly Thần nhanh chóng đụng vào cái đuôi của đại xà, phát ra một tiếng nổ lớn.
Nhưng mà, điều khiến đại xà không ngờ đến là uy lực từ nắm đấm này của Dạ Ly Thần đã mạnh hơn nhiều so với nó dự đoán, thậm chí không biết đã mạnh hơn gấp bao nhiêu lần so với trước đây.
Cơ thể của đại xà bị nắm đấm này của Dạ Ly Thần đánh trúng khiến nó từ trên cây rơi xuống, Tô Tử Mạch vốn đang ở dưới gốc cây nhìn lên phía trên.
Nàng có thể nghe được thấp thoáng tiếng đánh nhau từ phía trên truyền đến, thế nhưng nàng không thể nhìn rõ được tình hình cụ thể, kết quả chỉ thấy cơ thể của đại xà đang lao về phía mình.
May mà Tô Tử Mạch phản ứng đủ nhanh và tránh ra kịp thời, lúc này Dạ Ly Thần cũng từ trên cây nhảy xuống.
“Nàng không sao chứ?”
Sau khi đáp xuống mặt đất, Dạ Ly Thần không đi xem đại xà đó, mà hắn hỏi tình hình của Tô Tử Mạch trước tiên.
Lúc này Tô Tử Mạch lắc đầu nói: “Ta không sao, nhưng nó muốn chạy trốn kìa.
”
Tô Tử Mạch vừa mở miệng thì phát hiện con đại xà đó có dấu hiệu muốn chạy trốn, nàng vội vàng kêu lên với Dạ Ly Thần.
Dạ Ly Thần vừa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau khi rơi xuống đất, đại xà đó nhanh chóng vặn vẹo thân mình để chạy ra xa.
Đại xà này có kích thước to lớn dài hơn mười thước, nhưng thật ra tốc độ di chuyển của nó không chậm chút nào, với công phu của nó trong nháy mắt đã bỏ chạy xa đến tận trăm mét.
Trải qua trận đánh nhau vừa rồi với Dạ Ly Thần, đại xà này cũng biết được tu vi bây giờ của Dạ Ly Thần đột nhiên trở nên mạnh hơn rất nhiều, nó hoàn toàn không phải là đối thủ của Dạ Ly Thần.
Mặc dù đại xà này là ma thú, nhưng tu luyện đến trình độ này thì cũng có linh trí nhất định, nếu như đã biết bản thân mình không phải là đối thủ của Dạ Ly Thần, vậy đương nhiên phải bỏ chạy trước, chẳng lẽ ở lại ngay tại chỗ để Dạ Ly Thần đến gϊếŧ mình sao?
Dạ Ly Thần nhìn thấy đại xà đó muốn bỏ chạy, hắn không khỏi nhếch mép cười khinh thường và nói: “Muốn chạy trốn khỏi tay của bản