Lúc đang nói chuyện, Tô Khang Thành cũng liên tục nháy mắt về phía Trương Thị, người kia lúc này mới hít một hơi thật sâu dằn lại cơn tức giận trong lòng.
Tô Tử Mạch thấy thế, oan ức nói: “Bỏ đi, các người đã bắt nạt thai phụ như ta, vậy Tô gia này cũng không thể ở được nữa, ta tốt nhất vẫn nên rời đi thôi.”
Nhìn thấy Tô Tử Mạch muốn đi, Tô Khang Thành bên đây không khỏi sốt sắng.
Nếu như nàng đi rồi thì kế hoạch của ông ta coi như không thể tiếp tục được nữa.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Tô Khang Thành lập tức thay đổi, ông ta hung hăng vung tay tát Trương Thị một cái.
“Bốp.”
Một âm thanh giòn giã vang lên, nửa bên gò má của Trương Thị cũng sưng vù.
Lúc này Tô Tử Mạch mới dừng chân lại, nàng cũng không ngờ Tô Khang Thành sẽ thật sự ra tay với Trương Thị.
“Còn không mau xin lỗi Tử Mạch đi.”
Tô Khang Thành quát lớn về phía Trương Thị, người bên đây hẳn cũng nhận thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề bèn vội vã nói với Tô Tử Mạch: “Xin lỗi Tử Mạch, vừa nãy là ta nhất thời lỡ lời nói sai, xin ngươi đừng để bụng.”
Nhìn thấy Tô Khang Thành cũng đã chủ động dạy dỗ Trương Thị, Tô Tử Mạch thuận đà nói tới: “Đại bá mẫu, ta cũng không phải muốn trách bà.
Bà cũng biết đó, bây giờ ta là thai phụ, mà tâm tình của thai phụ chính là nắng mưa thất thường vậy đó.
Đều là do ta hại bà bị đại bá đánh, thực sự là ngại quá.”
Trước lời xin lỗi đó của nàng, Trương Thị vội vã xua tay nói: “Tử Mạch, ngươi đừng nói như vậy, đều là do đại bá mẫu không đúng.
Đại bá mẫu làm mì tiếp đây, bảo đảm sẽ cho mọi người một bữa ăn thật ngon.”
Sau màn dạy dỗ của Tô Khang Thành, Trương Thị cũng không dám bất kính với Tô Tử Mạch thêm nữa, còn một mực nghe theo ý nàng, trực tiếp theo lời dặn dò của nàng mà đi làm mì.
“Tử Mạch, con xem, đại bá mẫu bây giờ cũng đã nhận lỗi với con rồi, con cũng không cần đi nữa.”
Lúc này, Tô Khang Thành lại bắt đầu ăn nói mềm mỏng với Tô Tử Mạch, người kia nghe xong lại cảm thấy buồn cười trong lòng.
Nếu không phải biết được âm mưu của bọn họ, nói không chừng nàng đã bị họ làm cho cảm động nữa rồi kia.
Tô Tử Mạch được đích thân Tô Khang Thành hộ tống quay về phòng nghỉ ngơi.
Những tháng ngày này, quả thực Tô Tử Mạch còn suиɠ sướиɠ hơn cả Hoàng đế.
Vài ngày sau, Thúy Hương bỗng hớt hải tới tìm Tô Tử Mạch nói:
“Tiểu thư, tiểu thư, bên ngoài có một nữ nhân muốn gặp người, nàng ta nói mình tên là Phượng Dao.”
Tô Tử Mạch nghe vậy lại không giấu được vẻ phấn khích bèn nói: “Nhanh chóng cho nàng ấy vào.”
Tuy hiện tại Tô Tử Mạch ở trong Tô gia được người khác hứng như hứng hoa, còn coi như là bảo vật, có thể sai người trong Tô gia làm cái này cái kia, nhưng lâu dần rồi cũng sẽ cảm thấy hơi tẻ nhạt.
Mà dù Phượng Dao và Tô Tử Mạch quen biết cách đây không lâu, nhưng tình như tỷ muội.
Có Phượng Dao ở đây bầu bạn, nàng sẽ không còn cảm thấy buồn chán như vậy nữa.
“Tử Mạch muội muội, chúng ta lại gặp rồi.”
Phượng Dao tỷ tỷ, tỷ có thể đến thăm ta thực sự là tốt quá rồi."
Sau khi nhìn thấy Phượng Dao, cả hai người ở đây đều vô cùng mừng rỡ.
Qua màn hỏi thăm hàn huyên, sắc mặt của Phượng Dao lại bỗng trở nên nghiêm nghị, nàng ấy lấy một tờ ngân phiếu từ trong người ra rồi nhét về phía Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch không khỏi nhướn mày hỏi: “Phượng Dao tỷ tỷ, ý của tỷ là gì? Sao lại tự dưng cho ta ngân phiếu?”
Phượng Dao nghe xong, lại cười nói: “Tử Mạch muội muội, muội còn nhớ lần trước muội đưa cho ta cách chế tạo ra băng vệ sinh không, ta dựa theo đó mà tìm người sản xuất hàng loạt rồi mang ra chợ bán.
Ai ngờ đâu lại được ủng hộ nhiệt tình, nhờ món đồ đó mà ta kiếm được một khoản.
Tỷ tỷ cũng là người biết trước biết sau, kiếm được tiền dĩ nhiên là cũng có phần của muội rồi.”
Nghe Phượng Dao nói thế, Tô Tử Mạch mới biết được nguyên nhân là gì.
Sau khi biết rõ được nguyên nhân, Tô Tử Mạch cũng không nói gì thêm, mỉm cười nhận lấy tiền mà Phượng Dao đưa.
Phượng Dao thấy Tô Tử Mạch nhận tiền, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như nàng nhất quyết không chịu nhận số tiền này, Phượng Dao sao cảm thấy mình mắc nợ nàng.
Nhìn thấy Tô Tử Mạch đã nhận tiền, tảng đá