Nói xong, Tô Tử Mạch nắm chặt Bách Lan Hy Thảo mà nàng vừa tìm được, rồi nhanh chân chạy về Tô phủ.
Tiểu Mục trong hình dạng trẻ con nhảy tung tăng đi theo sau lưng Tô Tử Mạch.
Trong lòng nàng ta đã vô cùng khâm phục Tô Tử Mạch rồi, cho dù bây giờ mẫu thân của nàng ta chưa mạnh lên.
Nhưng một người có khí chất như vậy, sau này chắc chắn sẽ trở thành một cường giả.
Nàng ta nhất định phải ở bên cạnh mẫu thân để chứng kiến ngày đó đến.
Nửa giờ sau, Tô Tử Mạch và Tiểu Mục đã về đến Tô phủ.
Sau đó, Yên Nhiên lập tức cung kính đến thỉnh an với Tô Tử Mạch, khi trông thấy Tiểu Mục, Yên Nhiên hơi sửng sốt.
Tiểu hài này xinh đẹp quá!
Tô Tử Mạch nhàn nhạt liếc mắt qua Yên Nhiên: “Còn chuyện gì nữa không?”
“Không, không ạ, nô tì rời đi ngay ạ.”
“Khoan đã, mang thảo dược này đi nấu trên lửa nhỏ, thêm vào bảy bát nước nấu thành một bát, rồi mang đến đây.”
Nói rồi, Tô Tử Mạch đưa Bách Lan Hy Thảo vào tay Yên Nhiên, Yên Nhiên lập tức kinh ngạc.
“Tiểu, tiểu thư, đây là Bách Lan Hy Thảo, được gọi là thần dược giải độc phải không ạ? Cả Tô gia cũng chỉ có mười cây thôi, không nghe nói bị mất cây nào, chẳng lẽ tiểu thư đã…”
Chẳng lẽ tiểu thư đã đích thân đến rừng rậm Ma Thú Sâm nguy hiểm đó tìm hái sao? Thật là lợi hại quá rồi!
“Ngươi không cần quan tâm đến vấn đề này, nói ít thôi, làm việc đi!”
Tô Tử Mạch nói xong câu này cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận rồi.
Trong ánh mắt Yên Nhiên nhìn Tô Tử Mạch lập tức tràn ngập sự sùng bái.
Tiếp đó, nàng ta không dám hỏi thêm nữa mà cẩn thận mang Bách Lan Hy Thảo đi ra ngoài.
Nửa canh giờ sau, Tô Tử Mạch uống chén thuốc giải được nấu từ Bách Lan Hy Thảo kia.
Một lúc sau, toàn thân nàng khơi dậy một luồng nhiệt, chỗ đan điền cũng cuồn cuộn như sóng thần.
Tô Tử Mạch lập tức nhắm mắt lại, ngồi khoanh chân.
Những kinh mạch vốn dĩ bị tắc nghẽn kia đang dần dần được khai thông, giống hệt như cảm giác dễ chịu, thoải mái khi một thông đạo lâu năm không