Tô Tử Mạch không muốn thân phận của mình bị bại lộ, cho nên nàng lập tức vứt bỏ mối quan hệ giữa mình và Dạ Ly Thần.
Cơ mà dường như Đại Tế Tư đã tìm được cứu tinh, ông ta khẩn cầu van xin Tô Tử Mạch: “Thần nữ điện hạ, ta cầu xin ngài lần này bất luận thế nào cũng phải ra tay giúp đỡ tộc A Mạt của chúng ta với! Nếu như thần tôn đại nhân biết được Bán Chi Liên mà chúng ta đã đáp ứng của ngài ấy không thể gửi đến kịp thời thì nhất định ngài ấy sẽ giận dữ trừng phạt chúng ta mất, tộc A Mạt của chúng ta không gánh nổi cơn giận của thần tôn đại nhân đâu!”
Nhìn bộ dạng sợ sệt căng thẳng của Đại Tế Tư, Tô Tử Mạch bèn nhớ lại dáng vẻ của Dạ Ly Thần, hắn thực sự đáng sợ như lời bọn họ nói sao? Sao đến một chút nàng cũng không cảm thấy thế nhỉ?
Tô Tử Mạch không hề biết Dạ Ly Thần khi ở trước mặt mình và khi hắn đứng trước mặt người khác là hai con người hoàn toàn khác nhau, có điều trông thấy Đại Tế Tư khẩn cầu thiết tha như vậy, nàng lại hơi mềm lòng.
Vẫn thường nghe câu tiễn Phật thì tiễn về Tây phương, làm người tốt thì phải làm cho chót, nàng cũng đã từng giúp tộc A Mạt hai lần rồi, giờ thêm lần nữa cũng được chứ sao.
Nghĩ như thế, Tô Tử Mạch lập tức đáp lời: “Đại Tế Tư, ông yên tâm, cứ tin tưởng giao cho ta việc này, nhất định ta sẽ không phụ lòng ông, Dạ Ly Thần trước giờ vẫn luôn là người không nói đạo lý, ta sẽ từ từ nói chuyện với hắn.
”
Thấy Tô Tử Mạch đồng ý giúp mình nói chuyện với Dạ Ly Thần, lúc này Đại Tế Tư mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, cùng lúc đó, người của tộc A Mạt hớt hải chạy đến trước mặt ông ta.
“Đại Tế Tư, thần tôn đại nhân ghé thăm ạ!”
“Cái gì? Sao đột nhiên ngài ấy lại tới đây?”
Vừa nghe thấy người kia bẩm báo Dạ Ly Thần đích thân tới thăm, Đại Tế Tư liền hoảng hồn, sắc mặt trắng bệch, thấy thế Tô Tử Mạch bèn nhanh chóng xung phong: “Đại Tế Tư, ông đừng quá sốt ruột, bổn tọa cùng ông đi gặp Dạ Ly Thần.
”
Một đoàn người đi cùng Tô Tử Mạch rất nhanh chóng đã đến chỗ Dạ Ly Thần, chỉ thấy Dạ Ly Thần vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng như thường ngày đứng ở đó, xung quanh đều là người của tộc A Mạt đang quỳ xuống trước mặt hắn.
Đại Tế Tư nhìn thấy Dạ Ly Thần cũng ba chân bốn cẳng chạy tới quỳ xuống hành lễ với hắn, ngay cả Phượng Dao cũng bị khí tức toát ra từ người Dạ Ly Thần làm cho phát sợ, hai chân mềm nhũn không nhịn được bèn quỳ xuống cùng bọn họ.
Lúc này Tô Tứ Mạch mới kéo Phượng Dao đứng lên, ánh mắt nàng loé lên một tia sáng trong nhìn về hướng Dạ Ly Thần.
Dạ Ly Thần thấy thế bèn không khỏi cau mày nhìn lại Tô Tử Mạch, vừa nhìn thấy nàng, trong lòng hắn đã cảm thấy có vài phần quen thuộc, thế nhưng nhất thời lại không tài nào nghĩ ra nàng là ai.
“Nhìn thấy bản tôn, tại sao ngươi không quỳ xuống?”
Mọi người đều nhất tề quỳ xuống trước mặt hắn, chỉ riêng Tô Tử Mạch vẫn đứng đó, Dạ Ly Thần khó hiểu hỏi nàng.
Mọi người nghe hắn nói thế thì sợ tới mức mặt mày tái nhợt, Đại Tế Tư còn liên tục nhìn Tô Tử Mạch nháy mắt ngầm ra hiệu.
Thế nhưng Tô Tử Mạch vẫn bình tĩnh đáp: “Thần tôn đại nhân chính là cao thủ cường giả bậc nhất trong Chí tôn của Vạn Thú, thân phận như vậy, tất nhiên hạng người như ta đây phải vô cùng kính trọng ngài, hà tất phải để ý tới một việc cỏn con như quỳ hay không quỳ này chứ?”
Nghe thấy Tô Tử Mạch nói vậy, Dạ Ly Thần bèn hừ lạnh: “Mồm miệng sắc bén đấy nhưng hôm nay bản tôn còn có chuyện không có thời gian tranh luận với ngươi, Đại Tế Tư, Bán Chi Liên của bản tôn đâu?”
Cũng không biết tại sao, rõ ràng Dạ Ly Thần biết thừa Tô Tử Mạch đang ngụy biện, thế nhưng hắn lại không hề nổi giận.
Mà Đại Tế Tư vừa nghe thấy Dạ Ly Thần hỏi về Bán Chi Liên thì lập tức toát mồ hôi hột đầy mặt, đáp: “Thần tôn đại nhân, bởi vì xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên tạm thời chúng ta không có cách nào giao kịp Bán Chi Liên cho ngài.
”
“Chuyện ngoài ý muốn?”
Đại Tế Tư vừa dứt lời, giọng điệu Dạ Ly Thần lập tức trầm hẳn xuống, nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống đáng kể.
Lúc này, tất cả mọi người trong tộc A Mạt đầu cúi sát đầu xuống đất, không ai dám ngẩng lên nhìn Dạ Ly Thần, chỉ sợ hắn nổi giận lôi đình mà ra