Sau khi nói xong, Tô Tử Mạch lại kéo Phượng Dao đi nhanh, nhưng mà lần này Tô Tử Mạch đã đổi sang đường khác.
“Tử Mạch, hình như muội đi sai đường rồi, đây không phải là đường trở về Tô gia!”
Phượng Dao nhận ra con đường mà Tô Tử Mạch đi không đúng nên vội mở miệng nhắc nhở, Tô Tử Mạch khẽ nói: “Nếu hắn ta thích đi theo chúng ta, vậy thì cứ dẫn hắn ta đi đến nơi mà hắn ta không bao giờ đi!”
Nghe Tô Tử Mạch nói vậy, Phượng Dao cảm thấy rất tò mò, không biết chỗ nào làm Dạ Ly Thần không đến được?
Khi Tô Tử Mạch đứng lại trước tửu lâu Ôn Nhu Hương, Phượng Dao mới biết Tô Tử Mạch đang nhắc tới chỗ nào.
“Tử Mạch, đừng nói là muội muốn đi vào đấy! Nơi này chính là thanh lâu!”
Ôn Nhu Hương là thanh lâu lớn nhất thành, người đứng đắn sẽ không tới những nơi như thế này chứ đừng nói là con gái.
Nhưng Tô Tử Mạch lại cười một cách đầy xảo quyệt, nói: “Không sai! Dạ Ly Thần đường đường là chính nhân quân tử đáng kính, nếu việc hắn ta đi vào thanh lâu này được truyền ra ngoài, có thể thanh danh của hắn ta sẽ bị phá hủy, chắc chắn hắn ta sẽ không tiến vào.”
Tô Tử Mạch bình tĩnh nói, sau đó nàng kéo Phượng Dao đi vào Ôn Nhu Hương.
“Hai vị cô nương đi lộn chỗ rồi! Nơi này không phải là địa phương hai ngươi nên tới!”
Hai người vừa mới đi vào đã bị bà mụ cản lại, vừa nhìn thì đã biết Tô Tử Mạch cùng Phượng Dao là hai đại cô nương, đây không phải là nơi mà bọn họ nên tới.
Nghe vậy, Tô Tử Mạch trừng mắt một cái rồi nói: “Chúng tôi đến tìm người, bà mau tránh đường!”
Nghe những lời này, bà mụ chợt hiểu ra, hóa ra là nương tử qua đây bắt tướng công, bà mụ gặp phải mấy chuyện thế này không ít, bà càng không thể để hai người đi vào.
“Hai vị cô nương, các ngươi nên đi đi, nếu các ngươi còn như vậy thì ta sẽ gọi người!”
Tô Tử Mạch bị làm cho bực mình, nàng lấy hai tờ ngân phiếu khẽ đưa cho bà mụ: “Sao bà nói nhiều vậy? Hôm nay chúng tôi phải vào cho bằng được, bà tránh sang một bên đi!”
Bà mụ vừa nhìn thấy ngân phiếu thì hai mắt sáng ngời, bà ta vừa đoạt lấy ngân phiếu từ tay Tô Tử Mạch vừa nhường đường.
Khi Tô Tử Mạch tiến vào thanh lâu cùng Phượng Dao, Dạ Ly Thần cũng đi theo, nhìn thấy tấm biển của thanh lâu, Dạ Ly Thần cũng đã hiểu ra.
Đây là Tô Tử Mạch cố tình đi vào nơi này, nàng đoán hắn sẽ không đi vào những nơi ô uế như vậy.
Dạ Ly Thần nhíu chặt mày đứng ngoài cửa, với thân phận của hắn, hắn còn không nhìn mấy nơi thế này chứ đừng nói là đi vào.
Nhưng mà bây giờ Tô Tử Mạch đang ở trong thanh lâu này, vừa rồi suýt nữa thì Tô Tử Mạch bị ám sát, lỡ như lại xảy ra chuyện gì thì không hay.
Huống hồ, đàn ông trong thanh lâu này không phải là loại tốt đẹp gì, nếu một người đẹp tựa hoa như Tô Tử Mạch bị những tên đàn ông kia nhìn thấy thì chẳng phải sẽ càng nguy hiểm?
Dạ Ly Thần càng nghĩ càng thấy nguy hiểm, cuối cùng, hắn cắn răng bước vào thanh lâu.
“Nhìn vị công tử này có chút lạ mắt, chắc chắn là lần đầu tiên tới nơi này phải không? Công tử thích cô nương như thế nào? Nơi này của chúng tôi có mạnh mẽ hoạt bát cũng có thùy mị hiền lành, chắc chắn có thể thỏa mãn yêu cầu của ngài!”
Dạ Ly Thần vừa vào cửa thì đã bị bà mụ bám vào, bà mụ vừa nói chuyện thì mấy cô gái với son phấn đầy mặt cũng vây quanh.
Mặc dù đàn ông ra vào thanh lâu này không thiếu, nhưng người đẹp trai như Dạ Ly Thần thì rất hiếm.
Nếu có thể phục vụ cho Dạ Ly Thần, những cô gái này muốn cầu cũng không được.
Lúc này, Tô Tử Mạch cùng Phượng Dao đang nấp ở chỗ không xa nhìn cảnh