Thấy vậy, Tô Tử Mạch cười lạnh, ánh sáng Thương Hải Châu lập lòe, trong tay của Tô Tử Mạch đã có một cây súng hơi.
Rút kinh nghiệm từ Âu Dương Cuồng, Thi Vũ đã có đề phòng từ sớm.
Khi Tô Tử Mạch lại lấy ra pháp bảo kỳ lạ này, thân thể của Thi Vũ được bao bọc bởi một tầng hào quang màu vàng trong nháy mắt, đây là vòng bảo hộ bằng linh lực của nàng ta.
“Tô Tử Mạch! Chiêu trò cũ rích như vậy mà ngươi còn muốn dùng hai lần sao? Ta đây cũng sẽ không bất cẩn bị ngươi hãm hại giống Âu Dương Cuồng.”
Thi Vũ đã sớm lường trước được mánh khóe cũ của Tô Tử Mạch, nhìn thấy Tô Tử Mạch lấy súng hơi ra thật, Thi Vũ nghĩ là mình đã nhìn thấu thủ đoạn của Tô Mạch cho nên không ngừng gào lên.
Cùng lúc đó, cơ thể của Thi Vũ cách Tô Tử Mạch càng ngày càng gần, thậm chí Tô Tử Mạch có thể cảm nhận được tiếng gió do Thi Vũ tạo ra.
Mắt thấy chẳng mấy chốc, công kích của Thi Vũ sẽ đến trước mặt mình, Tô Tử Mạch càng cười tươi hơn.
Tô Tử Mạch không định bại lộ thực lực chân chính của mình ở cuộc thi gia tộc lần này, dù sao hiện giờ nàng đang có thai, nếu sử dụng quá nhiều linh lực thì sẽ ảnh hưởng đến cơ thể.
Huống hồ, chỉ cần vũ khí hiện đại lấy ra từ Thương Hải Châu cũng đủ làm nàng chiến thắng bốn người của đại gia tộc.
Nhưng mà bây giờ Thi Vũ đã nói vậy, Tô Tử Mạch quyết định bộc lộ một chút tài năng của mình để Thi Vũ xem nàng lợi hại thế nào.
Lúc này, Tô Tử Mạch giẫm đầu ngón chân lên mặt đất, cả người của nàng bay ra sau, thân thể mềm mại uốn lượn như tiên tử, hoàn toàn khác với hình ảnh tiến lên đầy dã man của Thi Vũ.
Thi Vũ bị đánh hụt một quyền, dường như nàng ta không ngờ Tô Tử Mạch ôm bụng bự vậy mà động tác vẫn linh hoạt như vậy, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng ta.
Tô Tử Mạch lui ra sau, đồng thời tay của nàng cũng không nhàn rỗi, tay phải của nàng vẫn giơ súng bóp cò về phía Thi Vũ, tay trái thì khẽ nâng lên, thả ra một viên đạn linh lực rất nhỏ, khó có thể nhận ra.
“Tô Tử Mạch, ngươi ngu quá đi mất! Ám khí của ngươi không thể đục thủng linh lực của ta…”
Khi Tô Tử Mạch bắn súng thì Thi Vũ nhận ra viên đạn này không có một chút linh lực nào, giống như một hòn đá nhỏ bình thường.
Sao đồ vật như thế này có thể đánh bại vòng bảo hộ linh lực của nàng ta? Thi Vũ đã không nhịn được ý muốn chế nhạo Tô Tử Mạch.
Nhưng Thi Vũ còn chưa nói xong thì nàng ta đã nhận ra có gì đó không đúng, vừa rồi nàng ta cảm nhận được cơ thể của mình bị đánh trúng.
Thi Vũ cúi đầu nhìn thì thấy một vết máu nhỏ xuất hiện trên cánh tay của nàng ta.
Uy lực của viên đạn này vô cùng có hạn, nó chỉ để lại vết thương nhỏ trên cánh tay của Thi Vũ mà thôi, nhưng biểu cảm của Thi Vũ lại trở nên khó coi.
Trước đây Âu Dương Cuồng đã nói ra trải nghiệm của mình cho mọi người, viên đạn này có bôi thuốc độc, độc đi theo máu tiến vào cơ thể Thi Vũ.
“Không thể nào! Không thể như thế được! Sao ngươi có thể phá vỡ vòng bảo hộ linh lực của ta?”
Lúc này, Thi Vũ không để ý đến tỷ thí nữa, nàng ta vừa khoanh chân ngồi dưới đất vận công để đẩy độc tố trong người ra, vừa chất vấn Tô Tử Mạch.
Thấy vậy, Tô Tử Mạch khinh thường nói: “Có thể là bởi vì linh lực của ngươi quá yếu! Đến cả viên đạn không có tí linh lực cũng đỡ không nổi, bây giờ ngươi trúng độc rồi, nhanh về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức đi! Cũng đừng quên chuyện mà ngươi đã đồng ý!”
Tô Tử Mạch vừa dứt lời, Thi Vũ đã ngã trên mặt đất.
Gia chủ của Thi gia, Thi Hữu Vi thấy vậy thì nhanh chóng chạy đến trước mặt Thi Vũ.
Thi Vũ là đứa con gái duy nhất của Thi gia, nếu như nàng ta có chuyện gì thì