“Tô Tử Mạch, nàng tỉnh rồi.
Bảo bối sao đột nhiên lại khóc? Vừa rồi còn đang yên lành mà?”
Dạ Ly Thần hoảng hốt giống như là làm sai chuyện gì bị phát hiện, Tô Tử Mạch thấy thế thì nói: “Không sao, chắc là bảo bối đói rồi, ta đút sữa cho nó là được.”
“Vậy nàng còn sửng ra đó làm gì, mau đút đi, đừng để bảo bối đói.”
Dạ Ly Thần nghe thế, vội vàng hối thúc Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch lại trừng mắt nói: “Dạ Ly Thần, ngài không cút ra ngoài, thì sao ta đút sữa cho bảo bối được.”
Đối diện với tiếng quát mắng của Tô Tử Mạch, Dạ Ly thần lại mặt dày nói: “Bản tôn đứng bên cạnh cũng sẽ không ảnh hưởng đến nàng đút sữa, nàng nhanh đi, đừng để bảo bối đói xỉu.”
Thấy Dạ Ly Thần mặt dày vô liêm sỉ như thế, trong mắt Tô Tử Mạch lập tức bùng lên lửa giận.
Dạ Ly Thần thấy vậy, cảm thấy tình hình không đúng, lúc này mới vội vàng đi ra ngoài.
“Keo kiệt thế làm gì, cũng không phải chưa từng thấy.”
Lúc gần ra khỏi cửa, trong miệng Dạ Ly Thần vẫn đang lầu bầu không ngừng, chỉ là giọng Dạ Ly Thần quá nhỏ, Tô Tử Mạch không nghe rõ được Dạ Ly Thần đã nói gì.
Sau khi Dạ Ly Thần rời đi, Tô Tử Mạch vội vàng khóa cửa phòng, rồi mới vội vàng cho bảo bối bú sữa.
Bảo bối vừa rồi còn đang khóc nháo, lúc uống được sữa mới coi như yên tĩnh lại.
Tô Tử Mạch thấy thế cũng thở phào một hơi.
Chỉ là tình trạng như vậy cũng không duy trì quá lâu.
Khi bảo bối ăn no uống đủ rồi, Tô Tử Mạch vừa mới đặt nó xuống giường nhỏ, thì bảo bối lại mở cổ họng, bắt đầu khóc không ngừng.
“Bảo bối ngoan, bảo bối không khóc, mẫu thân ôm nào.”
Tô Tử Mạch lần đầu tiên làm mẹ, thấy bảo bối khóc thảm như vậy, Tô Tử Mạch đau lòng không thôi, vội vàng ôm bảo bối không ngừng đong đưa.
Nhưng bảo bối lại hoàn toàn không bị chiêu này của Tô Tử Mạch dỗ, không những không im lặng, mà ngược lại còn khóc dữ hơn.
Tô Tử Mạch gấp đến đổ mồ hôi đầy đầu, nhưng lại không biết làm sao mới có thể dỗ được bảo bối.
“Chuyện gì vậy? Sao bảo bối lại khóc nữa rồi.”
Ngay khi Tô Tử Mạch đang hoảng hốt, phiền muộn, thì Dạ Ly Thần đã không gõ cửa mà trực tiếp xông vào.
Tô Tử Mạch nhìn thấy Dạ Ly Thần cũng không so đo chuyện Dạ Ly Thần phá cửa mà vào, nhìn Dạ Ly Thần với vẻ mặt sốt sắng, nói: “Dạ Ly Thần, bảo bối cứ khóc mãi làm sao đây.
Vừa rồi ta rõ ràng đã cho nó bú sữa rồi mà.”
Dạ Ly Thần thấy thế, bước nhanh đến bên cạnh Tô Tử Mạch, ôm lấy bảo bối từ trong lồng ngực Tô Tử Mạch.
Nói đến cũng kỳ, bảo bối vừa tiến vào lòng Dạ Ly Thần đã ngừng khóc, trừng đôi mắt to đen lúng liếng nhìn chằm chằm Dạ Ly Thần.
“Bảo bối không khóc nữa, mẫu thân đã vất vả chăm sóc con, còn cho con bú sữa, con không được chọc giận mẫu thân chứ.”
Dạ Ly Thần ôm bảo bối, liên tục dạy dỗ bảo bối.
Tô Tử Mạch thấy thế thì không khỏi cười nói: “Dạ Ly Thần, ngài có ngốc không? Bây giờ nó mới bao nhiêu tuổi, sao có thể nghe hiểu ngài đang nói gì.”
Dạ Ly Thần lại tự tin nói: “Chưa chắc bảo bối đã giống với những đứa nhỏ bình thường.
Được rồi, nàng vừa mới đút sữa xong, ta đã bảo trù phòng nấu canh cá, nàng đi ăn chút đi, ta trông bảo bối giúp nàng là được.”
Tô Tử Mạch nghe lời Dạ Ly Thần nói, bất giác cảm thấy ấm áp trong lòng.
Nhìn dáng vẻ bảo bối híp mắt vỗ tay cười lớn trong lòng Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch cảm thấy vui mừng, nhưng càng cảm thấy nghi ngờ hơn.
Đứa bé này rõ ràng là con đẻ của mình, sao lúc mình ôm nó thì quậy liên tục, Dạ Ly Thần vừa đến thì thoáng chốc đã nghe lời như vậy.
Chẳng lẽ cái tên Dạ Ly Thần này trời sinh được trẻ em thích, nhưng điều này hoàn toàn khác phong cách ngày thường của hắn.
Tô Tử Mạch không hiểu, nhất thời nghĩ không ra đáp án.
Lúc nãy bị giày vò lâu như vậy, bụng quả thật có chút đói, vì vậy Tô Tử Mạch đi ra khỏi phòng, chuẩn bị đi ăn chút gì đó trước.
“Các ngươi nghe nói rồi chứ.
Thần tôn đại nhân của chúng ta rất thương đứa bé vừa mới sinh ra đó.
Trước khi đứa bé được sinh ra đã chuẩn bị một đống đồ trẻ em, quần áo rồi đồ chơi đều chất đầy một phòng.”
“Vậy các ngươi không biết rồi.
Thật ra đứa bé của cô