Tiếp đó, hắn ta nhìn thấy Tiểu Mục đứng bên cạnh Tô Tử Mạch, đôi mắt sáng lên.
“Thiếu gia, không ngờ cô gái đó lại là người chúng ta đang tìm…” Một nam nhân ăn mặc như thị vệ không kiềm được sự hưng phấn, nắm chặt bảo kiếm, bước lên trước dò hỏi nam nhân kia.
Nhưng nam nhân đó vẫn điềm đạm như thường, nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu cho thị vệ lùi lại.
Con phượng hoàng kia vẫn còn là chim non, không quá lợi hại.
Nhưng xem ra, không ngờ nàng ta lại thay mặt chủ nhân xuất chiến, đấu với La Sát Khuyển đang ở tuổi trung niên kia.
Cuộc so tài này thật là thú vị, sao mà hắn ta nỡ cắt ngang chứ?
Kim Huyền biết tính thiếu gia mình, hắn ta không sốt ruột, vậy thì tuyệt đối không được manh động.
Nếu không, kết cục của người không nghe lời sẽ rất thảm.
Sau khi lùi về sau, Kim Huyền chỉ dám đứng nói bóng nói gió.
“Thiếu gia, theo người thì Tô Tử Mạch và Tô Thủy Kỳ, ai sẽ thắng?”
“Nếu như là Tô Tử Mạch của ngày xưa thì nàng ta chắc chắn sẽ thua, nhưng nếu là Tô Tử Mạch của bây giờ thì…” Giọng nói từ tốn của nam nhân ngưng lại với sự cân nhắc.
Kim Huyền rất kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên thiếu gia nhìn thẳng một nữ nhân, xem ra còn đánh giá khá cao nữ nhân này.
Kỳ lạ hơn chính là nữ nhân mà thiếu gia đang đánh giá lại là một phế vật có tiếng!
Tô Tử Mạch tràn ngập thị phi đó đã thu hút rất nhiều người đến xem.
Tô Thủy Kỳ cũng ngày càng hưng phấn.
Nàng ta vẫy tay một cái, lập tức xuất hiện một tia sáng màu đỏ đen, sau đó là một con chó dữ cao gần bằng con người hiện ra trước mặt Tô Thủy Kỳ.
Không ngờ nàng ta đã triệu hồi ra ma sủng từ trong không gian minh tưởng…
Độ phù hợp