Tô Tử Mạch nghe xong không nhịn được nói với Âu Dương Phương: "Âu Dương muội muội nhìn thấy chưa? Sau này muội tìm nam nhân thì cứ tìm người như vậy, đến lúc đó có thể giúp muội đỡ lo rất nhiều.
"
Âu Dương Phương bèn bĩu môi đáp: "Thôi bỏ đi, muội không thích kiểu kẻ hầu này đâu, phu quân tương lai trong mộng của muội chắc chắn phải anh tuấn tiêu sái uy dũng bá đạo, muội không cần kiểu này đâu.
"
Tô Tử Mạch nghe Âu Dương Phương nói xong không khỏi bật cười, trong đầu lại chợt hiện lên hình bóng của Dạ Ly Thần.
Tô Tử Mạch lắc lắc đầu, lúc này mới xua đi những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu.
Có sự giúp đỡ của Ô công tử, trên đường đi Tô Tử Mạch lại đỡ lo rất nhiều, vài ngày sau chiếc thuyền của mọi người cuối cùng cũng cập bến thành công ở bến cảng của Dạ Lan Quốc.
Sau khi Tô Tử Mạch bế Bảo Bảo bước lên đất liền, nàng chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khoan khoái, lênh đênh trên biển nhiều ngày như vậy, bây giờ một lần nữa được trải nghiệm cảm giác chân bước trên mặt đất quả thật là tốt quá.
"Tô cô nương, bây giờ chúng ta đã đến Dạ Lan Quốc rồi, không biết tiếp theo ngươi có dự định gì không?"
Sau khi lên bờ Ô công tử chủ động hỏi thăm Tô Tử Mạch, thấy vẻ mặt hắn ta dường như rất không nỡ.
Tô Tử Mạch nghe xong bèn đáp: "Ô công tử, thật ra ta không có dự định đặc biệt gì, ta vẫn là lần đầu đến Dạ Ly Quốc này, chuẩn bị tìm một chỗ ở trước rồi lại tính tiếp.
"
Nghe Tô Tử Mạch nói xong Ô công tử gật đầu, sau đó tháo miếng ngọc bội đang đeo trên cổ xuống đưa cho Tô Tử Mạch nói: "Tô cô nương, tại hạ còn có chuyện quan trọng cần làm, tạm thời không thể đi cùng Tô cô nương được nữa, Tô cô nương sau này nếu rảnh thì nhất định phải cầm miếng ngọc bội này đến Tàng Kiếm Môn tìm ta.
"
Tô Tử Mạch còn chưa kịp mở miệng Ô công tử đã nhanh chóng xoay người rời đi, Tô Tử Mạch thấy vậy chỉ đành tạm thời cất miếng ngọc bội này.
Sau khi Ô công tử rời đi Âu Dương Phương mới bước đến trước mặt Tô Tử Mạch nói: "Tử Mạch tỷ tỷ, cái tên quỷ đáng ghét đó đi rồi sao? Thật là tốt quá!"
Tô Tử Mạch nghe xong không khỏi lắc đầu cười khổ, cũng không biết có phải do Âu Dương Phương và Ô công tử tính tình không hợp hay không, Âu Dương Phương đúng là rất chướng mắt Ô công tử.
Nhưng bây giờ Ô công tử đã đi rồi cũng không còn chuyện phiền phức này nữa, Âu Dương Phương rất vui mừng nói: "Tử Mạch tỷ tỷ, Dạ Lan Quốc này là địa bàn của muội, chi bằng tỷ đi cùng muội đi, muội mời tỷ đến thăm nhà muội.
"
Thấy vẻ mặt nhiệt tình của Âu Dương Phương, Tô Tử Mạch không khỏi bắt đầu suy tính trong lòng.
Mục đích lần này nàng đến Dạ Lan Quốc là để điều tra nhóm sát thủ năm đó giết cha mẹ nàng, nhưng Dạ Lan Quốc lớn như vậy muốn tìm được nhóm sát thủ đó không phải chuyện dễ.
Nếu đã như vậy chi bằng cứ đi cùng Âu Dương Phương trước, dù sao thì Âu Dương Phương cũng là người có tiếng tăm ở Dạ Lan Quốc, có Âu Dương Phương giúp đỡ cũng có thể nghe ngóng được nhiều tin tức hơn.
Nghĩ đến đây Tô Tử Mạch bèn gật đầu cười đáp: "Được thôi, Âu Dương muội muội đã nói như vậy thì tỷ sẽ không khách sáo nữa.
"
Thấy Tô Tử Mạch nhận lời của mình Âu Dương Phương càng vui mừng khôn xiết nói: "Thật là tốt quá, Tử Mạch tỷ tỷ yên tâm, có muội ở đây chắc chắn sẽ tiếp đãi tỷ và Bảo Bảo thật tốt.
"
Dưới sự chăm sóc của Âu Dương Phương, Tô Tử Mạch trên đường đi khá thuận lợi, vài ngày sau đã đến kinh đô của Dạ Lan Quốc.
Trên đường đi, những nơi Âu Dương Phương đến đều được thành chủ ở đó đích thân ra nghênh đón, có thể nói là rất nể mặt Âu Dương Phương, Tô Tử Mạch đi theo cũng được hưởng lợi không ít.
Sau khi trải qua những chuyện này, trong lòng Tô Tử Mạch cũng lờ mờ có suy đoán, ban đầu Tô Tử Mạch tưởng rằng Âu Dương Phương là một tiểu thư thế gia vọng tộc nào đó, bây giờ xem ra chỉ sợ là không chỉ đơn giản như thế.
Nhưng Âu Dương Phương không hề chủ động nói về thân thế của mình với Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch cũng sẽ không đi hỏi Âu Dương Phương.
Khoảng thời gian ở cùng nhau, tính tình của Âu Dương