Người cầm đầu kia, Tô Tử Mạch cũng biết.
Là tam tiểu thư Thi Phi Vân của nhà họ Thi xếp thứ tư trong năm đại gia tộc.
Mười bảy mười tám tuổi, người mặc y phục hoa lệ, khí thế bức người.
Vẻ mặt khinh bỉ nhìn mình, ánh mắt kia như thể mình là một con ếch ngồi đáy giếng không biết trời cao đất rộng.
Mấy tiểu thư nhà giàu bên cạnh nàng ta cũng cười ngã nghiêng ngã ngửa, tựa như nghe truyện tiếu lâm, cười ầm ỹ như đàn chim sẻ.
Xung quanh bị ảnh hưởng bởi những âm thanh này cũng mang ánh mắt bất thiện mà cười nhạo Tô Tử Mạch
Tô Tử Mạch hơi nheo lại mắt, trong con ngươi xinh đẹp có một tia sáng lạnh lẽo xoẹt qua.
Nàng nói từng từ từng chữ một, trầm giọng hỏi Thi Phi Vân.
“Tại sao ta không thể trở thành đan dược sư?”
“Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ? Năm nay điện Thần Dược chỉ thu nhận một học trò, ngươi cho là phế vật như ngươi cũng có thể vào sao? Đúng là chuyện cười.” Thi Phi Vân hết sức bình tĩnh giọng.
Chân mày Tô Tử Mạch nhướng một cái, hừ lạnh nói: “Có dám đánh cược hay không?”
“Đánh cược gì?”
“Cược nếu ta được vào điện Thần Dược, ngươi sẽ thế nào?”
“Ha ha ha… Nếu ngươi có thể vào điện Thần Dược, ta sẽ ở truồng chạy một vòng quanh điện Thần Dược! Nếu ngươi không thể đi vào, vậy thì ngươi ở truồng chạy một vòng quanh điện Thần Dược, ngươi dám không?” Khoảnh khắc Thi Phi Vân vừa nói chuyện, trong ánh mắt tỏ ra vô cùng khiêu khích.
Ở truồng chạy quanh!
Bất kể người nào thua, hậu quả đều là không ai thèm lấy rồi.
Người bình thường tuyệt đối không dám đánh cược, huống chi là người chỉ có cơ hội mong manh như Tô Tử Mạch.
Mọi người gần như đều chắc chắn Tô Tử Mạch sẽ mặt mày xám xịt rời đi.
Nhưng mà…
Tô Tử Mạch không do dự chút nào, trực tiếp trả lời một tiếng “Được”.
Mọi người cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh, cho rằng Tô Tử Mạch này đã điên rồi!
Thi Phi Vân cũng ngớ người ra trong chốc lát.
Nhưng canh bạc này nàng ta tuyệt đối có mười phần nắm chắc, bèn bật cười một tiếng, lạnh lùng nhìn Tô Tử Mạch.
“Thật là không biết tự lượng sức mình, ta sẽ chờ xem ngươi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy ra sao!”
Lời đe