Cửu Vương gia nghe vậy cau mày nói: "Tam hoàng huynh, chuyện này cũng không phải là ta không giúp ngươi, tính khí của Thần tôn đại nhân chúng ta cũng không thể đoán được, nếu ta giúp ngươi xin tha thứ đến lúc đó làm khéo thành vụng lại chọc giận Thần tôn đại nhân thì tình hình chỉ càng tệ hại.
"
Nghe thấy Cửu Vương gia nói như vậy, Tam Vương gia lại nôn nóng đến mức sắc mặt đỏ bừng nói: "Vậy làm sao bây giờ? Ngươi và ta là huynh đệ ruột thịt đấy, lúc như thế này ngươi tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.
"
Bây giờ Tam Vương gia coi Cửu Vương gia là rơm rạ cứu mạng rồi, dưới sự đau khổ cầu xin của Tam Vương gia, lúc này Cửu Vương gia mới lên tiếng nói: "Tam hoàng huynh, ta lại có một cách, chẳng phải lát nữa có cuộc thi sao, ta thấy tình cảm giữa Thần tôn đại nhân và bảo bảo rất tốt, nếu Thần tôn đại nhân và Bảo Bảo chiến thắng giành được hạng nhất cuộc thi kế tiếp, đến lúc đó tâm trạng Thần tôn đại nhân khá hơn chút nói không chừng cũng sẽ không so đo chuyện lúc trước, nói như vậy chắc hẳn ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ.
"
Tam Vương gia nghe nói như vậy bèn vội vàng gật đầu nói: "Cửu hoàng đệ ngươi nói không sai, vừa nhìn là biết Thần tôn đại nhân rất yêu thương con trai hắn, lát nữa bất kể như thế nào chúng ta cũng sẽ để cho bọn họ thắng.
"
Trong lúc Tam Vương gia và Cửu Vương gia nói chuyện, Phó tiên sinh cũng đã giới thiệu xong quy tắc của cuộc thi.
Cuộc thi lần này tổng cộng chia làm ba phần, phần thứ nhất là gia trưởng lên tiến hành tỷ thí trước, phần thứ hai là học trò ra sân tỷ thí với nhau, trận chung kết cuối cùng chính là học trò và phụ huynh cùng nhau xuất chiến.
Từ quy tắc tỷ thí này cũng có thể thấy được cuộc thi lần này chính là một cuộc thi mang tính chất giải trí, cũng không phải là cuộc thi nghiêm túc gì cả.
Chẳng qua là khi Phó tiên sinh nhìn về phía mọi người, mới phát hiện trừ một nhà Tô Tử Mạch ra, những người khác đều tỏ ra rất là căng thẳng.
Phó tiên sinh thấy vậy cười nói với mọi người: "Các vị không cần căng thẳng như vậy, cuộc thi lần này lấy hữu nghị làm đầu, chủ yếu vẫn là để cho mọi người giao lưu hiểu rõ hơn, không cần căng thẳng như vậy, mọi người chuẩn bị trước một chút, đợi lát nữa chúng ta rút thăm quyết định thứ tự ra sân.
"
Phó tiên sinh này cơ bản cũng không biết vừa rồi có chuyện gì xảy ra, đương nhiên không hiểu bây giờ áp lực của những bậc phụ huynh này lớn đến mức nào.
Trước khi cuộc thi bắt đầu, Tam Vương gia triệu tập những phụ huynh nhà khác lại cùng nhau, mặt đầy nghiêm trọng nói với mọi người: "Các vị, vừa rồi Thần tôn đại nhân nói các ngươi cũng đều nghe thấy, lần này đắc tội Thần tôn đại nhân chúng ta rất khó có thể giữ được cái mạng nhỏ này, vì vậy ở cuộc thi sau đó chúng ta nhất định không thể thắng, nhất định phải để cho cả nhà Thần tôn đại nhân bọn họ chiến thắng, như vậy Thần tôn đại nhân vui dĩ nhiên sẽ không so đo chuyện lúc trước với chúng ta, các ngươi cũng không có ý kiến gì chứ.
"
"Đương nhiên không có ý kiến, chỉ là một cuộc thi cơ bản chẳng đáng gì, giữ mạng vẫn là quan trọng hơn.
"
"Không sai, nếu sớm biết Tô Bảo Bảo kia là con trai của Thần tôn đại nhân, nói gì chúng ta cũng không dám đắc tội nó, bây giờ chỉ có thể dốc sức cứu vãn.
"
Đối với ý tứ mà Tam Vương gia nói ra mọi người gần như trăm miệng một lời đồng ý, lúc này Tô Tử Mạch cũng phát hiện đám người Tam Vương gia tụ tập chung một chỗ nói nhỏ bàn bạc gì đó, không khỏi nhướng mày một cái sinh lòng cảnh giác.
"Bọn họ đang lén lén lút lút nói gì đó, chẳng lẽ có âm mưu gì.
"
Dạ Ly Thần nghe thấy Tô Tử Mạch lẩm bẩm không khỏi cười nói: "Mặc kệ bọn họ có cái gì âm mưu, dù sao cuộc thi lần này chúng ta thắng chắc, Bảo Bảo con nói có đúng hay không?"
"Có phụ thân ở chúng ta đương nhiên thắng chắc.
"
Bảo Bảo và Dạ Ly Thần chỉ vừa mới nhận cha con trong chốc lát, bây giờ cũng đã hết sức thân thiết, Dạ Ly Thần vừa tùy tiện mở miệng Bảo Bảo đã lập tức phụ họa theo.
Tô Tử Mạch thấy cảnh tượng này không khỏi đau xót trong lòng nói: "Bảo Bảo con lại đây, cách xa hắn một chút.
"
Đối với Tô Tử Mạch ra lệnh, Bảo Bảo chỉ có thể lòng không tình nguyện tạm thời rời khỏi bên cạnh Dạ Ly Thần, Dạ Ly Thần thấy vậy không khỏi cười khẽ cũng không có ngăn cản.
Mặc dù Tô Tử Mạch vẫn rất