Đối mặt sự chất vấn của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần không khỏi rất khó xử, vừa rồi sở dĩ hắn không động thủ với Tô Tử Mạch là vì không muốn Tô Tử Mạch tức giận, ai ngờ bây giờ xem ra ngược lại khéo quá hóa vụng làm cho Tô Tử Mạch càng thêm tức giận.
Ngay khi Dạ Ly Thần không biết trả lời như thế nào, Bảo Bảo lại lên tiếng một lần nữa.
"Mẫu thân, không phải người từng nói với con rằng nam phải nhường nữ sao, phụ thân làm như vậy là tôn trọng người cho nên mới không động thủ với người, sao người có thể trách phụ thân chứ."
Dạ Ly Thần nghe thấy Bảo Bảo nói vậy bèn vội vàng gật đầu nói: "Đúng vậy, lời Bảo Bảo nói suy nghĩ trong lòng chính là vi phu."
Trong lòng Tô Tử Mạch vốn là một bụng tức giận, nhưng Bảo Bảo nói xen vào hai lần như vậy tức khắc khiến Tô Tử Mạch dở khóc dở cười, lửa giận trong lòng cũng lập tức tiêu tan hơn nửa.
Chỉ thấy Tô Tử Mạch nhìn về phía Bảo Bảo, mặt đầy nghiêm túc nói: "Xem ra con nhớ rất rõ ràng lời ta nói nhỉ, vậy ta đã từng nói với con người lớn nói chuyện trẻ con không được xen vào hay chưa?"
Bảo Bảo nhận ra Tô Tử Mạch đang trong cơn giận dữ, chu cái miệng nhỏ nói: "Bảo Bảo đương nhiên nhớ, nhưng mẫu thân người cũng đã nói trong lòng có ý kiến gì thì phải mạnh dạn nói ra, không thể luôn giấu ở trong lòng nếu không sẽ phát bệnh, vậy rốt cuộc con phải làm sao chứ."
Tô Tử Mạch không nghĩ tới mồm miệng Bảo Bảo lanh lợi như vậy, bị Bảo Bảo hỏi ngược lại như vậy làm chính nàng ngược lại có phần không biết trả lời như thế nào.
Cũng may Dạ Ly Thần ở bên cạnh giảng hòa nói: "Được rồi được rồi, chúng ta cũng đừng xoắn xuýt những vấn đề này, cho dù như thế nào vòng thi đấu thứ nhất cuối cùng là chúng ta thắng, vẫn là chuẩn bị vòng thi đấu kế tiếp thật tốt mới là việc đứng đắn."
Trong lúc ba người nói chuyện, Phó tiên sinh bên kia quả nhiên cũng mở miệng nói: "Các vị, tiếp theo sắp tiến hành chính là cuộc thi đấu giữa bọn trẻ, quy tắc vẫn giống như vừa rồi, mọi người mau sớm chuẩn bị một chút, lát nữa tới đây rút thăm."
Tô Tử Mạch nghe nói như vậy mới tạm thời bỏ qua, bây giờ trận thi đấu vẫn chưa thực sự kết thúc, tiếp theo sẽ đến lượt Bảo Bảo ra sân, vẫn là phải lấy đại cuộc làm trọng.
Nghĩ tới đây Tô Tử Mạch vội vàng dặn dò Bảo Bảo: "Bảo Bảo, đợi lát nữa đến lúc con thi đấu, con nhất định không thể lơ là, mẫu thân biết thực lực của con mạnh hơn so với những người bạn nhỏ kia, nhưng khinh địch cũng không phải là thói quen tốt."
Đối mặt với sự dặn dò của Tô Tử Mạch, mặt Bảo Bảo đầy vẻ không kiên nhẫn nói: "Mẫu thân con biết rồi, người yên tâm, lát nữa con nhất định sẽ cẩn thận một chút, sẽ không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào."
Nghe thấy Bảo Bảo nói như vậy Tô Tử Mạch đột nhiên lại có chút lo lắng nói: "Lát nữa cẩn thận một chút là đúng rồi, nhưng con cũng đừng xuất thủ quá nặng, những người này cũng đều là bạn học của con, nếu làm bọn họ bị thương sẽ không tốt."
Tô Tử Mạch biết thực lực của Bảo Bảo vượt xa những đứa trẻ khác, lỡ như lát nữa lúc thi đấu Bảo Bảo xuất thủ không biết nặng nhẹ thì đó cũng không phải là chuyện tốt.
Bảo Bảo bị Tô Tử Mạch nói đến buồn ngủ chỉ có thể không ngừng gật đầu, ngược lại Dạ Ly Thần vỗ vai Bảo Bảo một cái, mặt đầy bình tĩnh nói: "Bảo Bảo con yên tâm, chờ tới trên đài con cũng chỉ để ý xuất thủ toàn lực muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy, có phụ thân ở dưới đài giúp con trông chừng mà, bảo đảm những bạn học kia của con sẽ không bị nguy hiểm."
Tô Tử Mạch nghe thấy Dạ Ly Thần nói không khỏi nhíu mày nói: "Dạ Ly Thần ngươi có ý gì, ngươi đây là cố ý làm ngược lại ta sao?"
Mặc dù Dạ Ly Thần không muốn khiến Tô Tử Mạch tức giận, nhưng trong chuyện giáo dục Bảo Bảo này hắn vẫn có sự kiên định của mình.
Chỉ thấy Dạ Ly Thần tranh luận: "Tô Tử Mạch, bây giờ Bảo Bảo vẫn còn nhỏ ngươi không thể kiềm chế bản tính của nó được.
Vừa rồi ngươi bảo nó không thể khinh địch lại bảo nó chú ý nặng nhẹ đừng làm bạn học bị thương, việc này căn bản là mâu thuẫn mà.
Bảo Bảo mới từng này tuổi làm sao có thể nắm bắt chính xác như vậy, việc này căn bản là ngươi làm khó nó."
Dạ Ly Thần vừa nói xong Bảo Bảo lập tức gật đầu như giã tỏi, lời Dạ Ly Thần nói nhất định chính là tiếng lòng của nó.
Tô Tử Mạch vừa