Thấy ngân châm trong tay Tô Tử Mạch, Tiểu Hồ Tử không khỏi cau mày.
Lúc này Tô Tử Mạch lấy ra một cây ngân châm để làm gì?
Theo suy nghĩ của Tiểu Hồ Tử, Tô Tử Mạch khẳng định sẽ dùng lời nói và hành động để bức cung hắn ta, ví dụ như là dùng đao cứa, dùng lửa đốt các loại.
Nhưng một cây ngân châm thì có thể gây ra bao nhiêu thương tổn đến hắn ta chứ? Tô Tử Mạch sẽ không chỉ trông cậy vào một cây ngân châm nho nhỏ đó, mà có thể khiến cho hắn ta khai ra đấy chứ?
Không chỉ có Tiểu Hồ Tử nghĩ như vậy, mà Cửu Vương gia đứng bên cạnh cũng có cùng suy nghĩ đó.
Sau khi nghe thấy Tô Tử Mạch nói ra những lời đó, Cửu Vương gia còn cho là Tô Tử Mạch có hình phạt nào cực kỳ tàn khốc chứ, ai ngờ chỉ là một cây ngân châm.
Điều này khiến cho Cửu Vương gia nhất thời cảm thấy vô cùng thất vọng.
Lúc này, Tiểu Hồ Tử còn cười lớn tiếng hơn: “Ha ha ha, thật là quá nực cười! Ngươi sẽ không cho rằng một cây ngân châm nho nhỏ như vậy có thể khiến ta khai ra đấy chứ? Ta còn tưởng là ngươi có bản lĩnh lắm, thật là nực cười.”
Thấy tên Tiểu Hồ Tử này lại cười mỉa mai mình, Tô Tử Mạch vẫn thản nhiên nói: “Ngươi cứ việc cười đi, bởi vì lát nữa người sẽ cười không nổi nữa đâu.
Rất nhanh ngươi sẽ phải cầu xin ta thôi.”
Trong lúc nói chuyện, Tô Tử Mạch nhếch khóe môi nở một nụ cười gian xảo, đồng thời, trực tiếp đâm ngân châm vào cánh tay Tiểu Hồ Tử.
Ngân châm vừa đâm vào cánh tay, Tiểu Hồ Tử chỉ cảm thấy chỗ bị đâm vừa tê vừa ngứa, giống như là bị kiến cắn một phát.
Tiểu Hồ Tử đang định tiếp tục cười mỉa Tô Tử Mạch, nhưng bỗng nhiên lại phát hiện cảm giác này thoáng chốc đã lan rộng ra.
Đầu tiên là cả cánh tay, sau đó là lan ra toàn thân.
Người bình thường bị kiến cắn một phát đương nhiên sẽ không bị gì cả.
Nhưng nếu như có hàng vạn con kiến gặm cắn cùng một lúc, loại đau đớn này không phải là điều mà một người bình thường có thể chịu nổi.
Quả nhiên, sau khi cảm thấy cả người đều truyền đến cảm giác tê dại, tên Tiểu Hồ Tử đó không kiềm được bắt đầu lăn lộn không ngừng trên đất.
Cửu Vương gia đứng một bên thấy được cảnh này thì không khỏi mở to mắt, nói: “Tô cô nương, hắn bị làm sao vậy? Không phải chỉ bị đâm một phát thôi sao? Sao phản ứng của hắn lại lớn như thế chứ?”
Tô Tử Mạch nghe vậy, cười nói thản nhiên: “Cửu Vương gia, vậy thì ngươi không biết rồi.
Cây ngân châm này được chế tạo từ chất liệu đặc biệt, phương pháp mà ta dùng để đâm nhát ngân châm vừa rồi cũng rất đặc biệt, vị trí đâm cũng là chỗ ***** ** trên cánh tay của hắn.
Cộng ba điều kiện này lại, sẽ sinh ra hiệu quả đặc thù.
Người bị đâm sẽ cảm thấy cả người vừa tê vừa ngứa như bị hàng vạn con kiến gặm cắn.
Phương pháp này được gọi là Châm Phạt, do một vị luyện dược sư tiền bối sáng chế vào thời thượng cổ.”
Sau khi nghe Tô Tử Mạch giải thích một lượt, cuối cùng Cửu Vương gia cũng biết được sự ảo diệu trong đó.
Mặc dù hắn ta không thể tự mình cảm nhận sự đáng sợ của Châm Phạt, nhưng chỉ nhìn tình trạng bi thảm của Tiểu Hồ Tử lúc này, hắn ta cũng có thể tưởng tượng được phần nào.
Chỉ là tên Tiểu Hồ Tử này, mặc dù đang không ngừng lăn lộn dưới đất, vẻ mặt rất đau khổ, nhưng hắn ta lại một mực cắn răng, không hề thốt ra tiếng nào, dường như hoàn toàn không định khai ra.
Tô Tử Mạch thấy vậy thì không khỏi cười nói: “Xem ra xương cốt của ngươi còn cứng hơn tưởng tượng của ta một chút.
Nhưng cũng chẳng sao, loại Châm Phạt này tổng cộng có ba tầng.
Sự giày vò ở tầng thứ nhất chỉ ở ngoài da, còn ở tầng thứ hai sẽ thấm sâu vào máu thịt.
Xem ra nên để ngươi nếm thử mùi vị ở tầng thứ hai rồi.”
Trong lúc nói chuyện, Tô Tử Mạch chợt vươn tay nắm lấy cây ngân châm trên cánh tay Tiểu Hồ Tử, đồng thời dùng sức đẩy vào trong cánh tay hắn ta thêm một chút.
“Á!”
Tô Tử Mạch vừa làm xong, tên Tiểu Hồ Tử lập tức kêu thảm thiết.
Đồng thời, cả người hắn ta liên tục giãy đành đạch như một con cá bự rời khỏi nước.
Cửu Vương gia thấy cảnh này, nhịn không được hỏi: “Tô cô nương, tầng thứ hai này lại là gì? Nhìn bộ dạng của hắn ta lúc này, hình như còn đau đớn hơn lúc nãy nữa.”
“Tầng thứ nhất là như kiến cắn, còn tầng thứ hai này thì lại như hàng vạn con dao sắc bén cứa vào da thịt.
Loại đau