Thân là giáo chủ môn phái của Hội Luyện Khí Công, Hạ Ứng không hề giả vờ, và việc thấy ông ta khiêm tốn và hỏi ý kiến của Tô Tử Mạch khiến nàng cũng đã nguôi cơn tức giận đi nhiều.
Sau khi những người khác nghe thấy Tô Tử Mạch dám nói với Hạ Ứng bằng giọng điệu như vậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào nàng.
Dưới sự chú ý của mọi người, cuối cùng Tô Tử Mạch cũng lên tiếng: "Thanh trường kiếm trong tay ta đây là được làm bằng chất liệu rất đặc biệt, chất liệu này là thiên thạch từ trên trời rơi xuống, đây là quà tặng của trời cho.
Những thứ không có trên thế gian và mấy người không biết nó là điều hiển nhiên.
”
Tất nhiên, Tô Tử Mạch không thể nói cho họ biết nguồn gốc thực sự của thanh trường kiếm, vì vậy nàng chỉ tạo ra một lí do là thiên thạch từ bầu trời bên ngoài, dù sao vật liệu làm thanh Trường kiếm này cũng là thứ cao cấp, nói thành thiên thạch rơi xuống cũng có chút chính xác.
Hạ Ứng nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, nhưng lão không nghi ngờ gì cả, ngay khi lão định nhặt thanh trường kiếm lên và nhìn kỹ thì đột nhiên ánh mắt của Hạ Ứng lướt qua ngón tay của Tô Tư Mạch, và khuôn mặt của Hạ Ứng đã thay đổi rất nhiều.
"Chiếc nhẫn ngọc mà ngươi đeo có từ đâu? Liên quan gì đến Ngụ Thú Tông?"
Tô Tử Mạch cảm thấy chua xót khi nghe câu hỏi của Hạ Ứng, nàng đã quên cất chiếc nhẫn ngọc khi vừa đến đây.
Hạ Ứng và Công Tôn Ngạn lúc đó là tình địch của nhau, qua bao nhiêu năm họ không hề qua lại với nhau, chiếc nhẫn ngọc này đã vạch trần thân phận của nàng, nàng sợ rằng kế hoạch của mình trong tương lai sẽ bị phá hỏng.
Ngay khi Tô Tử Mạch muốn bịa ra một lý do nào khác để đánh lừa quá khứ củ mình, thì Hạ Ứng nói với vẻ mặt ảm đạm: "Xin hãy rời khỏi đây ngay lập tức.
Hội Luyện Khí Công của chúng tôi không hoan nghênh những người từ Ngự Thú Tông."
Sau khi nhìn ra thân phận của Tô Tử Mạch, Hạ Ứng liền trực tiếp ra lệnh đuổi nàng ra khỏi toà đài, và thậm chí không thèm quan tâm đến thanh kiếm dài của nàng nữa.
Người thanh niên phía sau Hạ Ứng nhanh chóng thuyết phục: "Ông ơi, ông đừng có cao hứng, cho dù cô nương này là người của Ngự Thú Tông, chúng ta cũng không thể đuổi nàng ấy đi như thế này được."
Người thanh niên kia vẫn muốn nói thay Tô Tử Mạch, nhưng sắc mặt Hạ Ứng lại càng khó chịu hơn: "Hạ Doãn, im đi, dù sao hôm nay nàng ta cũng phải rời đi, không ai được bao che cho nàng ta, nếu không giáo chủ ta đây sẽ nhất định xử lý nàng ta, kể cả khi con là cháu của ta."
Người thanh niên tên Hạ Doãn biết rất rõ tính khí của ông nội mình, thấy Hạ Ứng thực sự tức giận, Hạ Doãn chỉ có thể đưa tay ra với Tô Tử Mạch và nói: "Cô nương, làm ơn, ta sẽ đưa nàng ra ngoài."
Tô Tử Mạch thở dài, chỉ có thể rời đi trước, Hạ Doãn đích thân tiễn nàng ra cửa.
Ngay khi Tô Tử Mạch chuẩn bị rời đi, Hạ Vân đột nhiên nói: "Cô nương, xin hãy ở lại."
"Ừm, ngài có chuyện gì muốn nói sao?"
Nhìn thấy Hạ Doãn ngăn cản, Tô Tử Mạch không khỏi lộ ra vẻ tò mò, vừa rồi Hạ Ứng đã bao che cho cô nhiều như vậy rồi, chẳng lẽ hắn có ý định muốn muốn giữ mình sao?
Thấy vậy, Hạ Doãn mỉm cười nhìn Tô Tử Mạch: "Cô nương à, ông của ta hơi cố chấp vì tuổi đã lớn.
Ta thấy thanh kiếm của cô gái càng nhìn khác thường.
Sẽ rất tiếc nếu cô nương rời khỏi đây, làm ơn.
Xin hãy đợi ở đây đợi một lát, lát nữa ta sẽ tìm cách thuyết phục ông nội cho phép cô nương vào, không biết cô nương nghĩ thế nào ”.
Giọng điệu trong lời nói của Hạ Doãn khá chân thành, Tô Tử Mạch thật sự muốn vũ khí của mình được phù phép Khí Hồn, cô do dự một chút cuối cùng vẫn gật đầu: "Được rồi, đối với sự chân thành của ngài, ta có thể có bên ngoài đợi một lát, nhưng ta chỉ có một nửa canh giờ, nếu trong