Dạ Đông Thần không ngờ Tô Tử Mạch chịu chơi như vậy, ông ta lấy lại tinh thần rồi gật đầu nói: "Được rồi, nếu Tô cô nương đã quyết tâm như vậy thì lão phu cũng nên thành toàn giúp ngươi, như những gì ngươi nói lúc này, nếu ngươi không có cách nào đánh lùi được người của cung Phong Vân, lão phu sẽ dựa trên quy củ của điện Lăng Vân sao cho công bằng để tiến hành trừng phạt.”
Lúc này Dạ Đông Thần còn nằng nặc phản đối việc cho Tô Tử Mạch ra ngoài giao chiến với đám người cung Phong Vân, thế mà vừa mới nghe thấy nàng đòi lập quân lệnh xuống đã đồng ý ngay tức khác, nhanh chóng thay đổi thái độ, thật đáng kinh ngạc mà.
Tuy nhiên, trong thâm tâm Tô Tử Mạch biết rất rõ rằng Dạ Đông Thần chắc chắn rằng nàng không phải đối thủ của đám người cung Phong Vân vì vậy mà ông ta mới đồng ý một cách vui vẻ như này, tất nhiên mục đích cuối cùng của ông ta cũng chỉ là vì muốn trừng phạt nàng thôi.
Trong khi Dạ Đông Thần vẫn còn vui mừng, Tô Tử Mạch nhanh chóng nói: "Đại trưởng lão, đừng vội vàng như vậy, ta đã hạ quân lệnh xuống và sẵn sàng nhận hình phạt nếu thua, vì vậy nếu ta thành công trong việc đánh bại đám người của cung Phong Vân, thì đại trưởng lão đây cũng phải có cái gì đó coi như để chứng tỏ không nhỉ? "
Tô Tử Mạch vừa nói xong, Dạ Đông Thần cau mày và nói: " Lời này của ngươi đang đang ngụ ý muốn lão phu đây làm cái gì? "
"Cái gọi là có công tất có thưởng, còn có tội tất phải phạt.
Nếu ta thật sự đuổi được đám người của cung Phong Vân đi, vậy thì mong Đại trưởng lão có ban thưởng cho ta cái vòng ngọc trên tay ngài, không biết đại trưởng lão có đồng tình với yêu cầu này không.”
Nghe những gì Tô Tử Mạch mới nói, vẻ mặt của Dạ Đông Thần không khỏi thay đổi, đồng thời trong tiềm thức ông ta cũng vô thức nhìn về chiếc ngọc bội trên cổ tay vòng tay.
Vòng tay ngọc bích của ông ta không phải là một chiếc vòng tay bình thường, nó được luyện từ loại ngọc thạch cực kỳ trân quý từ Đông Hải, nó chính là một siêu cấp pháp bảo, có thể khiến người ta tu luyện tĩnh tâm tránh tẩu hỏa nhập ma, nó đã đồng hành cùng ông ta trong mọi cuộc tu luyện cho đến khi đã đạt tới cảnh giới như bây giờ, thế nên suy cho cùng nó có ý nghĩa vô cùng lớn đối với Dạ Đông Thần.
Nhưng bây giờ Tô Tử Mạch lại đưa ra yêu cầu muốn có được chiếc vòng tay này của Dạ Đông Thần.
Có vẻ như Tô Tử Mạch đã tìm hiểu trước và biết tầm quan trọng của chiếc vòng tay ngọc bội này đối với ông ta nên mới đưa ra yêu cầu này.
Trong lòng Dạ Đông Thần có chút rối rắm, ông ta sẽ phải bất đắc dĩ phải đưa chiếc vòng tay ngọc bội này cho Tô Tử Mạch, nhưng nếu ông ta không đồng ý yêu cầu này của Tô Tử Mạch, cũng có nghĩa ông ta để vụt mất cơ hội trừng phạt nàng.
Nhìn thấy vẻ mặt có chút do dự của Dạ Đông Thần, Tô Tử Mạch không khỏi mỉm cười nói: "Chẳng lẽ là Đại trưởng lão không nỡ sao? Nếu như vậy thì ta cũng không cần ban quân lệnh xuống nữa."
"Chờ một chút, không phải chỉ là một chiếc vòng tay thôi sao? Lão phu này hứa với ngươi, nếu ngươi thật sự có thể đuổi người của cung Phong Vân đi, lão phu sẽ cho ngươi chiếc vòng tay này."
Trước sự bức xúc của Tô Tử Mạch, Dạ Đông Thần đành đồng ý đánh cược với nàng, Tô Tử Mạch cười ranh mãnh nói: "Quả thực là đại trưởng lão, lời này của đại trưởng lão đều đã bị mọi người nghe thấy và họ sẽ là người giám chứng, hy vọng đến lúc đó đại trưởng lão đây không hối hận với quyết định ngày hôm nay của mình."
Nói xong, Tô Tử Mạch đi đầu bế Bảo Bảo bước ra ngoài, Dạ Ly Thần thấy vậy vội vàng đi theo, những người khác cũng theo sau họ.
Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần sánh vai với nhau đi đầu hàng ngũ, nhưng có điều Dạ Ly Thần không chịu chủ động bắt chuyện, Tô Tử Mạch đành chủ động nói: "Tại sao ngài không hỏi ta vì sao nằng nặc muốn ra ngoài? Ngài không sợ ta không đánh nổi đám người cung Phong Vân rồi thua cược sao? "
Trước câu hỏi của của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần bình tĩnh nói: “Phu nhân, nàng đã nói vậy, khẳng định là do nàng có lý do riêng, ngoài ra, cho dù phu nhân không phải đối thủ của đám người cung Phong Vân đi chăng nữa, thì tuyệt đối không có chuyện một người phu quân như ta đây lại để người cung Phong Vân đả thương phu nhân.”
Những lời nói chắc như đinh đóng cột này được phát ra từ miệng Dạ Ly Thần, mặc dù hắn không thể dễ dàng ra tay với nữ