Một lúc sau, Kim Nhạc đột nhiên hét lớn: “Đánh đúng lắm, bổn chưởng môn đã không quản giáo không đúng, các đệ tử của môn phái đã hành sự bốc đồng, làm phiền đến hai vị rồi.
Vị công tử này giáo huấn rất chí lý.”
Vào lúc này Kim Nhạc cũng có thể nhìn thấy sự lợi hại của Dạ Ly Thần, mặc dù ban nãy khi ra tay, Dạ Ly Thần thậm chí còn không để lộ tia sáng linh lực.
Đơn thuần chỉ sử dụng sức mạnh của cơ thể mình để đánh bay tên đệ tử đó đi.
Có thể sở hữu một cơ thân mạnh mẽ như vậy, chắc chắc tu vi của Dạ Ly Thần cũng sẽ không thấp, trong lòng Kim Nhạc biết rõ điều này, đừng nói việc tìm Dạ Ly Thần tính sổ nữa, ông ta đã nhanh chóng bắt đầu nịnh nọt Dạ Ly Thần rồi.
Sau khi Dạ Ly Thần ra tay dạy dỗ vài tên đệ tử, lửa giận trong lòng rốt cuộc cũng đã tiêu tan đi rất nhiều, nhưng sự xu nịnh của Kim Nhạc lại kích thích Dạ Ly Thần, chỉ thấy Dạ Ly Thần quay đầu lại, trừng mắt nhìn Kim Nhạc.
Kim Nhạc chỉ cảm thấy ánh mắt của Dạ Ly Thần đang đâm về phía mình như thể nó là thật, cảm giác đau nhói không thể giải thích được trên khắp cơ thể, như thể bị hàng ngàn mũi đao sắc nhọn cứa vào.
May mắn thay, lúc này Tô Tử Mạch lắc đầu với Dạ Ly Thần, Dạ Ly Thần thấy vậy mới thu hồi ánh mắt lại, Kim Nhạc đột nhiên cảm thấy vừa mới trút bỏ được gánh nặng rồi thở hổn hển, lúc này toàn thân ông ta từ trên xuống dưới đã ướt đẫm mồ hôi.
Tô Tử Mạch biết trong lòng Dạ Ly Thần đang nổi giận, nhưng nàng bình tĩnh hơn Dạ Ly Thần, bây giờ nàng phải làm rõ chân tướng của đầu đuôi sự việc mới được.
Nếu những gì Kim Nhạc nói vừa rồi là sự thật, tiểu cô nương ngất xỉu vừa rồi thật sự đã lấy trộm pháp bảo của Kim Thiết Môn, thì cho dù tiểu cô nương này trông rất yếu ớt, thì cô bé cũng nhất định phải trả giá cho những sai lầm của mình.
Tô Tử Mạch không phải loại người tràn ngập sự thương cảm, chuyện gì cũng phải chú ý đến lý lẽ, nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch chậm rãi mở miệng nói: “Những lời ngươi vừa nói chỉ là lời nói một phía của ngươi mà thôi, bổn tiểu thư làm sao biết được những lời người nói có phải là thật hay không? Như vậy đi, ngươi khoan hẵn đi vội, đợi lát nữa tiểu cô nương này tình lại ta sẽ cho cô bé và ngươi đối chất, nếu quả thật đúng như lời ngươi nói thì bổn tiểu thư đương nhiên sẽ giao cô bé cho các ngươi xử lý.”
Ngay sau khi Tô Tử Mạch nói ra điều này, gương mặt của Kim Nhạc liền biến sắc, thật sự chân tướng rốt cuộc là như thế nào trong lòng ông ta đương nhiên là rất rõ.
Tuy nhiên, nếu ông ta thay đổi câu nói và rời đi ngay bây giờ, thì chắc chắn sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của Tô Tử Mạch, nghĩ đến đây Kim Nhạc liền tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Được, nếu đã như vậy thì chúng ta sẽ đợi ở đây, ta tin rằng cô nương nhất định sẽ chủ trì công đạo cho chúng ta.”
Sau khi nói xong, Kim Nhạc và các đệ tử trong môn kiên nhẫn chờ đợi ở bên kia, Tô Tử Mạch bắt đầu kiểm tra tiểu cô nương ban nãy đã ngất xỉu, khi quan sát Tô Tử Mạch mới nhận ra tiểu cô nương đang trong tình trạng rất tồi tệ
Vốn dĩ tu vi của cô bé rất bình thường, chỉ là một linh sư mà thôi, dường như trước đó đã phải trải qua nhiều trận chiến, linh lực trong cơ thể gần như cạn kiệt, cộng thêm ảnh hưởng của vết thương, có thể nói rằng hiện tại cô bé chỉ còn hơi thở cuối cùng, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng.
“Phu nhân có cần vi phu giúp không? Trông cô bé có bẻ không được lạc quan cho lắm.”
Lúc này Dạ Ly Thần cũng chủ động đi tới chỗ Tô Tử Mạch và hỏi Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch nghe vậy không khỏi có chút ngạc nhiên, Dạ Ly Thần bình thường không bao giờ quan tâm đến tính mạng của người khác.
Ngoại trừ Tô Tử Mạch và Bảo Bảo đã khiến Dạ Ly Thần vô cùng coi trọng, những người khác trong mắt Dạ Ly Thần đều không khác gì một con kiến, Tô Tử Mạch vẫn còn nhớ ban đầu khi ở Tô gia nàng tận mắt chứng kiến Dạ Ly Thần không nói câu này tiện tay giết người, rõ ràng là không khác gì so với việc giết một con kiến.
Nhưng bây giờ Dạ Ly Thần vậy mà lại bắt đầu quan tâm đến việc sống chết của tiểu cô nương này, thực sự là mặt trời mọc ở đằng tây luôn rồi.
Tuy nhiên, đối với Tô Tử Mạch mà nói thì đây lại là một chuyện tốt, nếu muốn cứu tiểu cô nương này