Vừa trông thấy Giác Viễn muốn chạy, Tô Tử Mạch lập tức quất roi về phía Giác Viễn.
Cái roi dài này vốn là do linh lực hình thành nên, tự nhiên có thể thay đổi chiều dài theo ý muốn.
Mặc dù Giác Viễn đã chạy được hơn mười mét, nhưng dây roi dài thoáng chốc đã vươn dài ra mười mấy mét, trực tiếp quấn quanh eo Giác Viễn.
Giác Viễn cảm giác được điều bất thường, sử dụng toàn bộ sức lực muốn bỏ chạy, khuôn mặt đều đã đỏ bừng, nhưng chân lại không thể nhúc nhích.
Tô Tử Mạch thấy thế thì cười khinh một cái, sau đó dùng sức kéo Giác Viễn qua.
Sau khi bị Tô Tử Mạch kéo đến trước mặt, Giác Viễn đã sớm không còn vẻ mặt ngang ngược, đáng khinh như lúc nãy nữa, ánh mắt nhìn Tô Tử Mạch đã tràn đầy sự khiếp sợ.
Tên Giác Viễn này thấy hết hy vọng chạy trốn, thế mà lại không biết xấu hổ trực tiếp quỳ xuống trước Tô Tử Mạch, vừa liên tục dập đầu, vừa cầu xin: “Cô nương, là ta có mắt như mù, người đại nhân đại lượng tha cho ta một lần đi, tiểu nhân bằng lòng làm trâu làm ngựa hầu hạ người cả đời.”
Nhìn dáng vẻ dập đầu xin tha của Giác Viễn, Tô Tử Mạch chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Nàng hừ lạnh một tiếng, nói: “Chỉ bằng ngươi mà cũng xứng à, vừa rồi bổn tiểu thư không giết ngươi, không phải là muốn nghe ngươi cầu xin.”
Sau khi nói xong, Tô Tử Mạch nhìn về phía Trương Tiểu Á, đồng thời nói: “Tiểu Á muội muội, bây giờ ta cho muội một cơ hội tự tay báo thù, bây giờ hắn đã bị ta không chế, không hề còn sức phản kháng nữa.
Chỉ cần giết hắn, muội sẽ có thể báo thù cho người nhà đã mất của muội.”
Sau khi nói xong, Tô Tử Mạch lập tức lùi ra sau một bước.
Lúc này, Trương Tiểu Á cũng nắm chặt dao găm trong tay, từ từ đi về phía Giác Viễn.
Giác Viễn thấy thế, cảm thấy tình hình không ổn, vội vàng van xin: “Đừng giết ta.
Lúc đó xông vào Trang gia của ngươi giết người không chỉ có Thiên Phật Tông bọn ta, mà người của Vân Tiêu Cốc cũng tham gia, số người bọn chúng giết cũng không ít hơn Thiên Phật Tông bọn ta đâu!”
“Ngươi nói không sai, các ngươi đều là kẻ thù của ta.
Hôm nay ta sẽ giết ngươi trước, sau đó sẽ đến tìm người của Vân Tiêu Cốc tính sổ.”
Trương Tiểu Á đi đến trước mặt Giác Viễn, hung hăng nói, sau đó trực tiếp giơ dao găm lên, đâm vào lồng ngực Giác Viễn.
Giác Viễn bị roi dài linh lực của Tô Tử Mạch vây hãm, linh lực trong người bị hạn chế.
Lúc này, không có sự bảo vệ của linh lực, thể xác của hắn ta không khác gì người bình thường.
Sau khi dao găm của Trương Tiểu Á đâm vào tim Giác Viễn, không bao lâu sau cơ thể của Giác Viễn lập tức ngã xuống đất, rõ ràng đã tắt thở.
“Keng!”
Sau khi tự tay giết Giác Viễn, dao găm trong tay Trương Tiểu Á đột nhiên rơi xuống đất, sau đó cô bé ngồi xổm xuống, khóc rống lên.
Cũng không biết là do kích động sau khi báo được thù, hay là bởi vì nhớ lại những chuyện không hay trước kia.
Tô Tử Mạch thấy thế cũng không lên tiếng khuyên giải an ủi.
Lúc trước nàng đã nhìn ra nội tâm của Trương Tiểu Á đã bị thù hận lấp đầy, chuyện đó đã là một khúc mắc cực lớn đối với cô bé.
Chính vì như vậy, Tô Tử Mạch mới cố ý để Trương Tiểu Á tự tay giết Giác Viễn, chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho Trương Tiểu Á phá bỏ khúc mắc này.
Bằng không, cho dù Tô Tử Mạch giúp Trương Tiểu Á giết hết người của Thiên Phật Tông, bản thân Trương Tiểu Á cũng chưa chắc có thể bước ra khỏi sự thù hận này.
Đợi đến khi tiếng khóc của Trương Tiểu Á dần dần nhỏ lại rồi dừng hẳn, Tô Tử Mạch mới lên tiếng: “Khóc đủ chưa? Nếu như khóc đủ rồi thì chúng ta nên tiếp tục lên đường đi tìm người của Vân Tiêu Cốc.
Đợi đến khi giết sạch người của Vân Tiêu Cốc rồi, thù của muội mới xem như báo hết.”
Nghe Tô Tử Mạch nói vậy, cuối cùng Trương Tiểu Á cũng đứng dậy.
Mặc dù viền mắt của cô bé đã ửng đỏ vì mới gào khóc, nhưng sự thù hận trước kia trong đôi mắt của cô bé đã nhạt đi nhiều, và có thêm một tia kiên định.
Tô Tử Mạch thấy thế thì cũng rất vui mừng.
Có lúc thứ thù hận này sẽ khiến con người ta rơi vào điên cuồng, nhưng có lúc cũng có thể giúp một người trưởng thành nhanh chóng.
Bây giờ xem ra tâm sức của nàng lúc nãy cũng coi như đã mang lại hiệu quả tốt, trạng thái của Trương Tiểu Á lúc này đã tốt hơn trước kia không ít.
Tô Tử Mạch cũng đồng tình với cảnh ngộ