Phương Thanh hoàn toàn không biết tai vạ sắp ập đến đầu, lúc này còn nghĩ muốn đoạt lại Thông Huyền Ngọc.
Lúc này Tô Tử Mạch nở một nụ cười tà mị, nói: “Muốn có Thông Huyền Ngọc rất đơn giản, ông ngoan ngoãn quỳ xuống, dập đầu với bổn tiểu thư ba cái thật vang, bổn tiểu thư sẽ nói tăm tích của Thông Huyền Ngọc cho ông.”
Tô Tử Mạch vừa nói ra lời này, sắc mặt Phương Thanh lập tức thay đổi: “Ngươi đang bỡn cợt lão phu!”
“Sao có thể nói như vậy được.
Ta thấy ông muốn có được Thông Huyền Ngọc như thế, cho nên cố ý cho ông một cơ hội thế này, nếu như đổi lại là người khác, cơ hội dập đầu cũng không nhất định có đâu.
Vậy rốt cuộc là ông có quỳ hay không?”
Nói đến cuối, giọng điệu của Tô Tử Mạch cũng trở nên lạnh lùng, nghiêm nghị hơn.
Lúc này Phương Thanh cũng nhìn ra Tô Tử Mạch căn bản là đang cố ý bỡn cợt ông ta.
Chỉ thấy sắc mặt Phương Thanh trở nên dữ tợn, nói: “Bổn cốc chủ lười nói lời vô nghĩa với ngươi, đợi bổn cốc chủ bắt ngươi lại, sau đó từ từ dụng hình tra hỏi ngươi, đến lúc đó để xem ngươi có nói hay không!”
Lời vừa dứt, Phương Thanh trực tiếp nhào về phía Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch thấy thế, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười khinh miệt.
Đợi đến khi Phương Thanh lại gần, Tô Tử Mạch mới nhấc tay lên, trực tiếp tát một cái lên mặt Phương Thanh.
“Chát!”
Chỉ nghe thấy một tiếng vang giòn tan, nửa bên má của Phương Thanh lập tức sưng to lên, bước chân của ông ta cũng theo đó sửng lại, đứng ngay tại chỗ, vẻ mặt cũng ngây dại ra.
Thân là cốc chủ của Vân Tiêu Cốc, ông ta là cao thủ linh thánh cấp chín, nhưng ai ngờ ở trước mặt Tô Tử Mạch lại không chịu nổi một cái tát như vậy.
Cái tát của Tô Tử Mạch vừa rồi thật sự cũng chưa dùng sức lực quá lớn.
Nếu Tô Tử Mạch đã có thể dễ dàng đánh lên mặt ông ta, vậy thì nếu dùng thêm một chút lực nữa, thì có thể trực tiếp tát bay ông ta.
Nhưng Tô Tử Mạch lại không làm như vậy, điều này nói lên điều gì?
Chỉ có thể nói là Tô Tử Mạch hoàn toàn không coi ông ta là một đối thủ bình thường, mà mang theo thái độ trêu tức, bỡn cợt.
Lúc Phương Thanh lại nhìn về phía Tô Tử Mạch lần nữa, quả nhiên nhìn ra sự khinh thường từ trong nét mặt của Tô Tử Mạch một cách rõ ràng.
Trong lòng Phương Thanh cũng lập tức hiểu ra, tu vi của Tô Tử Mạch hơn xa ông ta.
Sau khi hiểu được điểm này, trong lòng Phương Thanh lập tức hối hận không thôi.
Nếu như sớm biết Tô Tử Mạch lợi hại như vậy, lúc nãy nên khách sáo Tô Tử Mạch một chút.
Nhưng Tô Tử Mạch dẫn Trương Tiểu Á đến, trông điệu bộ khẳng định muốn báo thù cho Trương gia.
Rốt cuộc là phải ứng phó như thế nào mới tốt đây?
Nhất thời trong lòng Phương Thanh thấp thỏm không thôi.
Còn các đệ tử của Vân Tiêu Cốc, sau khi nhìn thấy Phương Thanh bị Tô Tử Mạch vả mặt ngay trước mặt mọi người, trong lòng cũng rất là hoảng loạn.
Phương Thanh là cốc chủ của Vân Tiêu Cốc, đã là người có tu vi mạnh nhất trong Vân Tiêu Cốc rồi.
Ở trước mặt Tô Tử Mạch ông ta cũng không chịu nổi một cú đánh, vậy thì đám đệ tử bọn họ đương nhiên càng không phải là đối thủ.
Thấy sắc mặt Phương Thanh tái mét, im lặng không nói, nụ cười trên mặt Tô Tử Mạch càng tươi hơn, đồng thời chậm rãi bước một bước về phía Phương Thanh.
Phương Thanh và đệ tử Vân Tiêu Cốc thấy Tô Tử Mạch đến gần, tất cả mọi người lại vô thức lùi về sau một bước, như thể Tô Tử Mạch là con mãnh thú hay dòng nước lũ gì đấy.
Tô Tử Mạch trông thấy phản ứng của bọn chúng, vẻ mặt tươi cười, nói: “Các ngươi sợ ta như thế làm gì? Bổn tiểu thư chỉ là muốn tính một món nợ với các ngươi mà thôi.
Giết nhiều người của Trương gia như vậy, suy cho cùng nợ máu cũng phải trả bằng máu.
Các ngươi dứt khoát tự mình kết liễu đi, như vậy đỡ cho ta phải ra tay, các ngươi cũng có thể bớt đau đớn hơn.”
Lúc nói những lời này, trên mặt Tô Tử Mạch luôn nở nụ cười, nhưng mà trong lòng tất cả người của Vân Tiêu Cốc thoáng chốc đã lạnh đi phân nửa.
Lúc này Phương Thanh đột nhiên bày ra vẻ mặt hung tợn, cất cao giọng nói: “Các ngươi đều nghe thấy rồi chứ, nữ nhân này đến để giết chúng ta, hiện giờ Vân Tiêu Cốc chúng ta đã không còn bất kỳ đường lui nào.
Hoặc là quyết chiến đến cùng, hoặc là chỉ có con đường chết, mọi người cùng nhau xông lên giết nữ nhân đó!”
Dưới sự xúi giục của Phương Thanh, các đệ tử Vân Tiêu Cốc cũng đều ý thức được, nếu như còn không phản kháng, Tô