Chỉ thấy Tô Tử Mạch vừa vỗ ngực vừa thở hổn hển, thực ra lúc nãy nàng cố ý hù doạ lão già đó, tuy rằng dựa vào tu vi hiện giờ của nàng có thể sử dụng Thương Hải Châu triệu hồi Tiên Đế, nhưng nếu Tiên Đế thật sự động thủ với người khác, chỉ có thể duy trì trong thời gian rất ngắn.
Suy cho cùng việc duy trì sự tồn tại linh lực này của Tiên Đế phần lớn là dựa vào Tô Tử Mạch.
Lúc nãy nếu lão già đó thật sự to gan mà cưỡng ép động thủ, chỉ cần ông ta kiên trì một chút thì Tô Tử Mạch sẽ không có cách nào duy trì được sự tồn tại này của Tiên Đế.
Có điều lúc đó Tô Tử Mạch đã nhận ra lão già đó là người có tính cách thận trọng, nên nàng mới cố ý tỏ ra cường thế như vậy, quả nhiên đã thành công doạ lão già đó sợ chạy mất.
Âu Dương Bá Thiên mời lão già đó đến phần lớn là đã hứa hẹn lợi ích gì đó, đối với loại người này mà nói thì cho dù lợi ích có lớn hơn nữa cũng không quý bằng tính mạng của mình, vì vậy sau giây phút do dự vẫn là bị Tô Tử Mạch dọa sợ chạy rồi.
Sau khi chắc chắn rằng lão già đó sẽ không quay lại, lúc này Tô Tử Mạch mới từ mái nhà tiến vào trong tẩm cung của lão hoàng đế.
“Khụ khụ.”
Hai chân Tô Tử Mạch vừa chạm đất đã nghe thấy một trận ho khan, nàng quay đầu qua nhìn chỉ thấy lão hoàng đế nằm trên giường cách đó không xa, đang ho không ngừng.
Trong tẩm cung vắng vẻ này vậy mà đến một thái giám cung nữ cũng không thấy, Tô Tử Mạch suy nghĩ sơ qua đã hiểu rõ.
Bây giờ Âu Dương Bá Thiên chỉ mong sao lão hoàng đế chết sớm, đương nhiên sẽ không để lại người ở bên cạnh chăm sóc lão hoàng đế, chỉ phái đội quân hùng hậu trấn giữ ở bên ngoài, trực tiếp để lại lão hoàng đế tự sinh tự diệt, nếu như hắn ta trực tiếp chết luôn thì Âu Dương Bá Thiên còn đỡ phải ra tay.
Thấy tình hình như vậy Tô Tử Mạch bèn vội bước đến chỗ lão hoàng đế, sau khi đến bên cạnh giường nàng cũng nhìn rõ dáng vẻ của hắn ta, chỉ thấy mặt lão hoàng đế tiều tuỵ không chút sắc máu, tựa như có thể rời bỏ thế gian bất cứ lúc nào.
Lúc đầu khi ở Dạ Lan Quốc, Tô Tử Mạch cũng từng gặp qua lão hoàng đế này.
Tuy rằng lúc đó tuổi tác lão hoàng đế đã cao nhưng tinh thần vẫn khá tốt, vẫn mang theo khí thế của đế vương như cũ, bá đạo y hệt cái tên Âu Dương Cuồng của hắn ta.
Nhưng ai biết rằng chỉ mới một hai năm đã già yếu thành dáng vẻ như thế này, trong lòng Tô Tử Mạch không kìm được mà ngậm ngùi, bèn vội lấy một viên đan dược ra chuẩn bị đưa cho lão hoàng đế uống.
Chính vào lúc Tô Tử Mạch đưa đan dược đến bên miệng Âu Dương Cuồng, vốn dĩ ý thức của Âu Dương Cuồng đã mơ hồ đột nhiên tỉnh táo lại, vậy mà lại giơ tay nắm lấy cổ tay của Tô Tử Mạch, doạ Tô Tử Mạch một trận.
“Ngươi là ai? Vì sao muốn hại trẫm?”
Chỉ thấy Âu Dương Cuồng đang giương hai mắt nhìn Tô Tử Mạch, tựa như hồi quang phản chiếu.
Tô Tử Mạch thấy tình hình như vậy vội nói: “Bệ hạ, ta là Tô Tử Mạch, ta là bạn của Phương Phương công chúa, môn khách của Cửu Vương gia.
Lần này ta tới là đã nhận sự nhờ vả của họ, đến bảo vệ ngài.”
Nghe thấy những lời này của Tô Tử Mạch, lúc này Âu Dương Cuồng mới buông lỏng cảnh giác nói: “Ngươi là người mà Phương Phương và Cửu Hoàng đệ phái đến, tên nghịch tử đó, lần này trẫm thật sự đã nhìn nhầm người rồi.”
Sau khi xác định được thân phận của Tô Tử Mạch, Âu Dương Cuồng mới buông tay ra, sau đó miệng không ngừng lải nhải, nhìn dáng vẻ giống như lại mơ mơ màng màng rồi.
Tô Tử Mạch không kịp nghĩ nhiều đã vội đưa đan dược cho Âu Dương Cuồng uống trước, nàng đã đồng ý với Cửu Vương gia và Âu Dương Phương sẽ bảo vệ tính mạng lão hoàng đế, nếu lão hoàng đế chết thì tới lúc đó nàng không có cách nào nói rõ.
Sau khi uống đan dược, Âu Dương Cuồng trực tiếp rơi vào giấc ngủ say, may là binh sĩ ở ngoài chỉ là trông coi tẩm cung chứ không tiến vào hỏi han, đợi đến lúc nửa đêm cuối cùng Âu Dương Cuồng cũng chầm chậm tỉnh lại.
Lúc này sắc mặt của Âu Dương Cuồng so với trước đó đã tốt hơn nhiều.
Sau khi nhìn thấy Tô Tử Mạch, vẻ mặt Âu Dương Cuồng cảm