Có điều nàng ta cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, giả vờ tỏ ra ngạc nhiên, nói: "Vậy sao? Chuyện lớn như vậy mà Ly Thần ca ca không báo với muội một tiếng, đáng lẽ huynh phải mở tiệc rượu linh đình lúc thành thân mới đúng.
"
"Không cần khoa trương vậy đâu, thực ra ta và Tử Mạch thành thân cũng phần nhiều là cái duyên, bây giờ Tử Mạch, ta và cả nhi tử cũng trưởng thành hơn nhiều rồi, cũng không cần lễ nghi rườm ra làm gì! Đợi sau khi bản tôn làm xong mọi việc thì tự nhiên cũng sẽ tổ chức một hôn lễ hoành tráng cho Tử Mạch.
"
Nói tới mấy chữ cuối, Dạ Ly Thần còn ngoảnh sang nhìn Tô Tử Mạch bằng ánh mắt vô cùng thâm tình.
Lúc này Thi Thanh Nghiên bèn chủ động đi tới trước mặt Tô Tử Mạch, nàng ta mỉm cười ngọt ngào với nàng, đồng thời nói: "Xin chào tẩu tử, được quen biết tỷ là vinh dự của muội.
"
Mặc dù từ đầu chí cuối Thi Thanh Nghiên này luôn bày ra vẻ cười nói thân thiện nhưng Tô Tử Mạch cứ cảm thấy nàng ta không phải người tốt, nhất là dáng vẻ ban nãy lúc nàng ta ở riêng với Dạ Ly Thần, qua đó Tô Tử Mạch càng thêm chắc chắn nàng ta có tâm tư khác với phu quân mình.
Thật ra chuyện này vốn cũng không phải chuyện gì to tát, Dạ Ly Thần tuấn tú như vậy, đương nhiên sẽ khiến nữ nhân khác động lòng, âu cũng là chuyện bình thường, chỉ là từ sau khi thấy Tô Tử Mạch và Bảo Bảo xuất hiện ở đây, thậm chí Thi Thanh Nghiên còn giả bộ cười nói chào hỏi với nàng.
Một nữ nhân tầm thường sao có được tâm cơ nham hiểm và khả năng giả tạo như vậy chứ? Có điều xét về khía cạnh diễn xuất, Tô Tử Mạch tự tin nàng không hề thua kém bất kỳ ai, thấy Thi Thanh Nghiên chủ động tới chào hỏi mình, nàng cũng rất phối hợp tiến lên nắm lấy tay nàng ta: "Thanh Nghiên muội muội, nếu muội đã là nghĩa muội của Ly Thần nhà ta thì cần gì phải khách sáo.
"
Dạ Ly Thần đứng một bên nhìn thấy Tô Tử Mạch và Thi Thanh Nghiên tâm đầu ý hợp như vậy thì không khỏi cảm thấy vui mừng: "Không ngờ hai người vừa gặp mà đã như cố nhân lâu ngày, Tử Mạch, chẳng phải lúc trước nàng sợ việc ở trong điện Lăng Vân này sẽ buồn chán sao, bây giờ có Thanh Nghiên tới bầu bạn, sau này không có việc gì thì hai người nên giao lưu với nhau nhiều hơn chút.
"
"Đương nhiên rồi, Thanh Nghiên muội muội hiền dịu đáng yêu thế này, ta mong được nói chuyện thật nhiều với muội ấy còn chẳng được nữa là.
"
"Tử Mạch tỷ tỷ, tỷ quá khen muội rồi, muội đâu có tốt như những gì tỷ nói, sau này muội còn phải học hỏi tỷ nhiều hơn.
"
Hai người họ chẳng mấy chốc lại bắt đầu khách sáo, Dạ Ly Thần nghe vậy bèn xua tay nói: "Được rồi, hai người cứ nói chuyện với nhau đi, bản tôn còn có chuyện cần làm.
"
Nói xong, Dạ Ly Thần đang định dẫn A Mông đi cùng thì đột nhiên Thi Thanh Nghiên mở miệng nói: "A Mông, ngươi đợi chút, lần này ta tới có mang theo ít lễ vật, lúc nào về ngươi nhớ giúp ta chia cho các đệ tử trong điện, hồi trước ta cũng được mọi người giúp đỡ nhiều, cho nên ta cũng nên có một chút gọi là thành ý.
"
A Mông nghe xong bèn cười vui vẻ đáp: "Thi tiểu thư khách sáo quá rồi, vậy đợi khi nào trở về ta sẽ mang chia cho những người khác, mọi người mà biết cô nương có ý tốt như vậy, nhất định sẽ rất vui cho mà xem.
"
Tô Tử Mạch ở một bên nghe thấy thế thì không khỏi cau mày, Thi Thanh Nghiên còn cố ý tặng quà để lấy lòng đệ tử trong điện Lăng Vân cơ đấy, nước cờ này của nàng ta cũng không vừa!
Có điều Dạ Ly Thần đã nói nàng ta chỉ là nghĩa muội của hắn mà thôi, có cơ hội nhất định nàng phải tìm hiểu chuyện này cho rõ mới được.
Sau khi Dạ Ly Thần và A Mông rời khỏi, Thi Thanh Nghiên vẫn giữ nguyên bộ dạng cười nói, quay sang nói với Tô Tử Mạch: "Tử Mạch tỷ tỷ, từ khi nào mà tỷ và Ly Thần ca ca lại ở cạnh nhau vậy? Muội nhớ lần trước lúc gặp Ly Thần ca ca, huynh ấy không hề nhắc đến tỷ.
"
Trông thấy nụ cười giả trân của Thi Thanh Nghiên, Tô Tử Mạch không nhịn