Dạ Ly Thần nghe Bảo Bảo nói vậy còn đang lờ mờ không hiểu, nhưng Tô Tử Mạch đã vội vàng bước tới, đẩy Dạ Ly Thần ra ngoài cửa, giọng nói lại càng gấp rút hơn: “Được rồi, được rồi, ở đây không có việc của ngài nữa.
Ngài mau đi đi.”
Lúc này trong lòng Tô Tử Mạch tức giận vô cùng, nàng vừa mới vất vả dạy dỗ Bảo Bảo, Dạ Ly Thần đi tới nói vài ba câu, tất cả công sức vừa rồi của nàng đều đã đổ sông đổ biển hết cả rồi.
May mắn thay, Bảo Bảo vẫn rất nghe lời, sau khi Dạ Ly Thần rời đi, cậu bé vẫn ngoan ngoãn làm theo lời dạy bảo của Tô Tử Mạch, cuối cùng cũng đã có vài phần dàng vẻ của tiểu thiếu gia điện Lăng Vân.
Đến đêm thứ hai, chính điện của điện Lăng Vân treo đèn kết hoa, náo nhiệt vô cùng, hiếm khi trong một lúc có nhiều khách đến điện Lăng Vân như vậy, đương nhiên là cũng phải tiếp đón cho ra trò.
Lúc này, Tô Tử Mạch cũng mở chiếc hộp mà Dạ Ly Thần tặng cho nàng ra, sau khi mở hộp ra, Tô Tử Mạch mới phát hiện trong chiếc hộp đó có hai bộ lễ phục màu trắng, hiển nhiên là do Dạ Ly Thần đặc biệt chuẩn bị cho nàng và Bảo Bảo của.
“Bảo Bảo, thẩm mỹ của phụ thân con thật chẳng ra gì, con nói xem chúng ta có nên mặc không?”
Sau khi lấy lễ phục trong hộp ra, Tô Tử Mạch không khỏi cảm thấy có hơi khó xử, hai bộ lễ phục mà Dạ Ly Thần chọn thực sự là không vừa mắt nàng, nhưng Dạ Ly Thần hiếm khi cất công chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy.
Nếu mà nàng không mặc thì có vẻ là đã quá không nể mặt hắn rồi.
Lúc này, vẻ mặt Bảo Bảo hưng phấn nói: “Mẫu thân, con thấy bộ lễ phục này rất đẹp, chúng ta mặc vào rồi đi tìm phụ thân đi.”
Nhìn thấy Bảo Bảo đã nói như vậy, Tô Tử Mạch mới mặc vào, sau khi mặc vào, Tô Tử Mạch mới nhận ra bộ váy này hoàn toàn phù hợp với dáng người của mình, điều này khiến trong lòng Tô Tử Mạch cảm thấy có chút vui vẻ.
Không ngờ, Dạ Ly Thần bình thường không lên tiếng, vậy mà lại hiểu rõ vóc dáng của nàng đến như vậy.
“Mẫu thân ơi, người thật là đẹp quá, chúng ta mau đi tìm phụ thân thôi nào, để phụ thân có thể nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của người.”
Tô Tử Mạch cúi đầu nhìn xuống thì thấy Bảo Bảo đang mặc một bộ lễ phục trắng, thoạt nhìn lại có vài phần phong thái của một tiểu đại nhân.
Tô Tử Mạch sờ đầu Bảo Bảo và nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ đi tìm phụ thân của con.”
Nói xong, Tô Tử Mạch dắt Bảo Bảo đi về phía đại điện, khi Tô Tử Mạch đưa Bảo Bảo vào đại điện, nàng mới nhận ra rằng trong đại điện đã có rất nhiều người đang tán gẫu với nhau, nhưng không có người nào chú ý đến sự xuất hiện của Tô Tử Mạch và Bảo Bảo.
Tô Tử Mạch cũng không để bụng mà kéo Bảo Bảo đến một góc, rồi tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống.
Lúc này Bảo Bảo vừa nhìn ngắm xung quanh vừa nói: “Mẫu thân, chúng ta đã đến rồi, sao phụ thân vẫn còn chưa tới nữa?”
Tô Tử Mạch đang định trả lời thì đột nhiên nhìn ra bên ngoài thì thấy Dạ Ly Thần cũng đang mặc một bộ đồ trắng đi về phía bên này.
Khi mọi người trong đại điện nhìn thấy Dạ Ly Thần đến đều nhanh chóng đứng dậy, đại điện vừa rồi vốn dĩ còn ồn ào náo nhiệt như chợ bán rau bỗng chốc đã chìm vào im lặng.
“Bái kiến thần tôn đại nhân.”
Mọi người đồng loạt đều khom lưng cúi đầu hành lễ với Dạ Ly Thần, nhưng Dạ Ly Thần thậm chí còn không thèm nhìn những người này một cái, mà đi thẳng về phía Tô Tử Mạch và Bảo Bảo.
Khi Dạ Ly Thần bước đến trước mặt Tô Tử Mạch và Bảo Bảo, hắn mới lộ ra một nụ cười và nói: “Phu nhân, sao nàng lại đưa Bảo Bảo tới đây ngồi vậy? Trên kia mới là vị trí của hai người."
Vừa nói, Dạ Ly Thần vừa trực tiếp vươn tay nắm lấy tay của Tô Tử Mạch và Bảo Bảo, sau đó kéo hai người đi về trên cùng của đại điện.
Lúc này, Tô Tử Mạch mới phát hiện ra bộ y phục mà Dạ Ly Thần đang mặc có cùng màu sắc và kiểu dáng với nàng và Bảo Bảo, theo cách nói của Tô Tử Mạch trước khi xuyên không, thì đây chính là cái gọi là y phục gia đình.
Khi mọi người trong đại điện nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt lập tức mở to ra, trong lòng đều bắt đầu đoán già đoán non, mặc dù bọn họ không biết mối quan hệ giữa Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch, nhưng chỉ cần nhìn bộ y phục mà họ đang mặc lại giống