Lưu Phong nghe vậy thì vô thức nhìn về phía Thi Thanh Nghiên, Dạ Ly Thần đã nhận quà của người khác rồi, nhưng Dạ Ly Thần lại không nhận món quà ông ta tặng, sau khi về nước, ông ta sẽ không thể nào ăn nói với chưởng môn được.
Chỉ là lúc này Thi Thanh Nghiên lại dời ánh mắt đi chỗ khác, cũng không thèm nhìn Lưu Phong lấy một cái, giống như là hoàn toàn không quen biết Lưu Phong vậy, đối với Thi Thanh Nghiên mà nói, Lưu Phong chỉ là một con cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào cũng được.
Lưu Phong lúc này cũng nhận ra điều đó, chỉ có thể khổ sở nói: “Thần tôn đại nhân bớt giận, là do tiểu nhân suy nghĩ chưa chu toàn, tiểu nhân sẽ đưa cô bé này đi ngay bây giờ.”
Nói xong, Lưu Phong vội vàng kéo Thanh Liên cất bước đi nhanh, những người khác thấy vậy đều lộ ra vẻ hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.
Sự việc đến đây cũng xem như là đã kết thúc rồi.
Ngay khi Dạ Ly Thần chuẩn bị tuyên bố khai mạc yến tiệc, Tô Tử Mạch đột nhiên đứng lên và nói: “Thần tôn đại nhân, ba nãy cuộc so tài giữa Bảo Bảo và Thanh Liên không thú vị lắm.
Ta có một đề xuất mới.”
“Ồ, phu nhân có chuyện muốn nói thì cứ nói ra không sao cả.”
Dạ Ly Thần nhìn thấy Tô Tử Mạch đột nhiên nói như vậy thì không khỏi cảm thấy rất kỳ lạ, còn Tô Tử Mạch thì nhìn về phía Thi Thanh Nghiên và nói: “Ta nghe nói tu vi của Thanh Nghiên muội muội cũng rất khá, cho nên hay là để ta và Thanh Nghiên muội muội đấu với nhau một trận, cứ xem như là đang góp vui cho mọi người, mọi người không có ý kiến gì chứ?”
Khi Tô Tử Mạch nói ra những lời này, đám đông đương nhiên sẽ không bác bỏ, bây giờ ai mà không biết Tô Tử Mạch là phu nhân của Dạ Ly Thần, phu nhân của thần tôn đã đích thân lên tiếng rồi bọn họ làm gì dám không đồng ý nữa chứ.
Nên mọi người đều gật đầu đồng ý ngay lập tức, Tô Tử Mạch liếc nhìn về phía Thi Thanh Nghiên bằng ánh mắt rực lửa, trong mắt nàng có chút ý khiêu khích.
Thi Thanh Nghiên này đã đứng sau lưng xúi giục người khác tặng một bé gái đến để làm nàng khó chịu, có vẻ như lời cảnh cáo trước đó nàng ta hoàn toàn không hề nghe lọt lỗ tai, nếu đã như vậy, thì phải dạy cho nàng ta một bài học mới được.
Thi Thanh Nghiên cũng đứng lên trong sự chú ý của mọi người, nhưng giọng điệu lại có chút yếu ớt: “Tử Mạch tỷ tỷ, tu vi của tỷ cao như vậy, làm sao ta có thể là đối thủ của tỷ được? Nếu tỷ nhất định muốn để ta so tài với tỷ, vậy thì không phải là đang bắt nạt ta hay sao.”
Thi Thanh Nghiên nói đến cuối cùng giọng nói của nàng ta thậm chí còn có lờ mờ xuất hiện sự nghẹn ngào, có thể nói rằng nàng ta đã dùng thủ đoạn giả vờ yếu đuối này đến cực điểm.
làm như vậy ngược lại khiến cho Tô Tử Mạch trở thành một kẻ xấu xa thất đức.
Tuy nhiên, Tô Tử Mạch đã dự đoán được Thi Thanh Nghiên sẽ phản ứng như vậy từ lâu rồi, lập tức nở nụ cười: “Thanh Nghiên muội muội, muội đừng có tự coi nhẹ mình như vậy, lát nữa đến lúc thi đấu ta sẽ che mắt mình lại, như vậy chắc sẽ không tính là đang bắt nạt muội đâu đúng không?”
Ngay khi Tô Tử Mạch nói ra những lời này, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, nếu bị bịt mắt không nhìn thấy gì thì thực lực sẽ giảm đi rất nhiều, cho dùu tu vi của Tô Tử Mạch cao hơn Thi Thanh Nghiên thì Tô Tử Mạch cũng có thể sẽ phải chịu khổ không ít đâu.
Thi Thanh Nghiên cũng không ngờ rằng Tô Tử Mạch vừa lên tiếng lại đưa ra một điều kiện như vậy, sau khi điều tra Thi Thanh Nghiên cũng biết được rằng tu vi hiện tại của Tô Tử Mạch là linh vương cấp chín, còn bản thân nàng ta thì vừa được thăng cấp lên linh vương.
Khoảng cách thực lực giữa nàng ta và Tô Tử Mạch thật ra cũng không lớn lắm.
Bây giờ Tô Tử Mạch lại chủ động đề nghị bịt mắt của mình lại, như vậy ngược lại nàng ta sẽ chiếm được lợi thế, một chuyện hời như vậy mà không tóm lấy sẽ uổng lắm, nếu như có thể đánh bại Tô Tử Mạch trước mặt nhiều người như vậy, nhất định có thể giết chết hết uy phong của nàng.
Sau khi cân nhắc một hồi trong lòng xong, Thi Thanh Nghiên nhanh chóng có được quyết định, nàng ta giả vờ khó xử nói: “Tử Mạch tỷ tỷ, như vậy không tốt lắm đâu nhỉ, như vậy có phải là ta đã