Tô Tử Mạch thấy vậy không khỏi trừng lớn hai mắt, một lát sau nàng mới nhìn thấy rõ một bộ xương chui từ dưới đất lên.
Trên thân bộ xương vẫn còn dính đầy bùn đất ẩm ướt với những con giòi bọ nhúc nhích, khiến người ta chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy rất rợn người.
Hốc mắt trống rỗng của bộ xương thấp thoáng lóe ra hai sắc quỷ hỏa u lục, theo quỷ hỏa không ngừng lấp lóe rung động bộ xương kia léo lấy đại kiếm bị gỉ trong tay chậm rãi đi về phía Tô Tử Mạch.
"Ầm ầm.
"
Khi đại kiếm đang được kéo đi thì đụng phải xương đùi của bộ xương phát ra tiếng vang ầm ầm, càng khiến ngta cảm thấy quỷ dị.
Sau khi Tô Tử Mạch khiếp sợ xong nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, sau khi xem xét bốn phía xung quanh nàng đoán rằng mình bị mắc kẹt trong trận pháp, nhưng mà bộ xương trước mắt này cũng không giống là giả, mặc kệ như nào thì trước tiên cần phải giải quyết thứ này mới được.
Sau khi bộ xương kia đến gần Tô Tử Mạch thì nó giơ đại kiếm trong tay lên chém xuống đầu Tô Tử Mạch, tuy rằng đại kiếm này đã bị gỉ rồi nhưng sức nặng của nó vẫn còn đó, cho dù nó đâm xuống thì vẫn đủ để đập đầu Tô Tử Mạch ra.
Chỉ thấy Tô Tử Mạch lắc minh vội vàng né tránh, động tác tập kích không của bộ xương này rất linh hoạt, rõ ràng chỉ là một bộ khung xương vậy mà lại có thể nhanh chóng quay người chém ngang đại kiếm trên tay ra ngoài.
Tô Tử Mạch thấy vậy chỉ có thể lần nữa lùi lại phía sau, nhưng lần này Tô Tử Mạch vừa rút lui vừa giơ tay lên, một quả cầu lửa phóng về phía bộ xương.
Theo như suy nghĩ của Tô Tử Mạch, dù sao thì bộ xương này cũng chỉ là một loại vật nham hiểm, ngọn lửa chắc hẳn sẽ có tác dụng khắc chế với vật này.
Chỉ là Tô Tử Mạch không ngờ tới, sau khi quả cầu lửa kia đụng vào bộ xương khô thì lại văng lên bắn ra một chùm tia lửa, lại không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho bộ xương, bộ xương tiếp tục cầm kiếm chém về phía Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch chỉ có thể né tránh lần nữa, đồng thời trong lòng Tô Tử Mạch cũng bắt đầu suy nghĩ, bộ xương này so với cơ thể người bình thường cứng hơn rất nhiều, ngay cả ngọn lửa cũng không thể làm tổn thương nó dù chỉ một chút, xem ra nhất định phải ra tay từ nơi khác mới được.
Lúc này, ánh mắt của Tô Tử Mạch đột nhiên quét qua quỷ hỏa trong hốc mắt của bộ xương, chỉ thấy trong mắt của tô tử Mạch lóe lên một tia sáng, bộ xương này có thể hành động tự nhiên như vậy chắc chắn là bởi vì quỷ hỏa trong hốc mắt kia, nếu có thể nghĩ cách dập tắt quỷ hỏa này thì bộ xương này chắc chắn sẽ lập tức tan thành từng mảnh.
Nghĩ vậy Tô Tử Mạch lại lần nữa giơ tay lên, nhưng lần này một cột nước lao ra từ tay Tô Tử Mạch như một con rồng, mà mục tiêu của cột nước này chính là quỷ hỏa trong hốc mắt của bộ xương.
Đối mặt với đòn tấn công của Tô Tử Mạch, bộ xương không có ý định né tránh, toàn bộ cột nước kia đều đổ lên trên quỷ hỏa, nhưng quỷ hỏa kia chỉ lập lòe hai lần, không dập tắt hoàn toàn như Tô Tử Mạch dự đoán.
Điều này làm cho Tô Tử Mạch có chút bất lực trong chốc lát, ngọn lửa cũng không được, tấn công bằng nước cũng không được, hơn nữa bộ xương gãy này chẳng lẽ ngay cả nước với lửa cũng không có cách nào đối phó với nó.
Lúc này Tô Tử Mạch đột nhiên lóe lên một ánh sáng, nàng nghĩ tới mấu chốt của vấn đề, cả nhân loại và ma thú đều cần có linh hồn thì mới có thể tồn tại khống chế thân thể được, nhưng bộ xương trước mắt này chỉ còn một bộ khung xương, nhưng phải dựa vào quỷ hoa kia mới có thể hành động được, quỷ hỏa này cũng giống như linh hồn của bộ xương này.
Nếu là công kích bình thường của linh hồn thì tất nhiên sẽ không có tác dụng, chỉ có thể sử dụng công kích linh hồn mới có thể dập tắt quỷ hỏa đó.
Sau khi nghĩ ra phương pháp này, Tô Tử Mạch nhanh chóng gặp phải rắc rối mới, với tu vi của nàng bây giờ thì có thể phóng ra một số pháp thuật ngay lập tức, nhưng công kích linh hồn này cần một khoảng thời gian nhất định để chuẩn bị.
Mà bây giờ bộ xương kia vẫn luôn mang theo kiếm đuổi chém Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch không có cách nào rảnh tay để thi triển đòn tấn công của mình đối với bộ xương này, nhất định phải nghĩ ra cách tạm thời kiềm chế bộ