Sau đó hai người cùng nhau vào phòng, khi Bảo Bảo nhìn thấy Dạ Ly Thần lập tức lộ ra vẻ vui mừng: “Phụ thân, người đến rồi, người mau vào đây ngủ cùng đi.”
Bảo Bảo vừa vẫy tay với Dạ Ly Thần vừa không ngừng vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, trông dáng vẻ rất vui vẻ.
Dạ Ly Thần thấy vậy không khỏi mỉm cười, nhưng hắn vẫn khẽ liếc nhìn Tô Tử Mạch trước một cái, như thể đang hỏi ý kiến của Tô Tử Mạch.
Nhìn thấy vậy, Tô Tử Mạch chỉ có thể bất lực gật đầu, Dạ Ly Thần đã bị nàng gọi đến rồi, chẳng lẽ nàng còn có thể đuổi hắn ra đi vào lúc này sao?
Nhìn thấy Tô Tử Mạch cũng không có ý kiến gì, lúc này Dạ Ly Thần mới bước nhanh đến bên giường rồi ngồi xuống, Bảo Bảo lập tức nắm lấy tay Dạ Ly Thần và nói: “Phụ thân, mau cởi y phục rồi nằm xuống giường đi, mẫu thân cũng mau sang đây đi, chúng ta cùng nhau đi ngủ.”
Nghe đến đây, lập tức nụ cười của Dạ Ly Thần càng trở nên rạng rỡ hơn, ánh mắt của hắn nhìn về phía Bảo Bảo tràn đầy sự khen ngợi, quả thật không hổ là con trai ngoan của hắn.
Còn biểu hiện của Tô Tử Mạch có chút xấu hổ, chẳng lẽ muốn để nàng và Dạ Ly Thần ngủ chung trên một giường sao?
Tuy rằng hiện tại con trai của hai người đã lớn như vậy rồi, nhưng dù sao cũng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, hiện tại hai người đều rất tỉnh táo, nếu cùng ngủ chung một giường e rằng sẽ không thích hợp cho lắm.
Đúng lúc trong lòng Tô Tử Mạch còn đang xoắn xuýt, Bảo Bảo đã trực tiếp giúp Dạ Ly Thần cởi y phục ra, trong miệng còn liên tục nói: “Phụ thân, mẫu thân nói lên giường phải cởi y phục ra mới được, nếu không những thứ bẩn trên y phục sẽ dính lên trên giường mất.”
Tô Tử Mạch nghe vậy càng không nói nên lời, thường ngày nàng chưa bao giờ thấy Bảo Bảo nghe lời như vậy, thế sao bây giờ cậu nhóc lại nhớ rõ lời mình nói như vậy.
Một lúc sau, Dạ Ly Thần cởi áo khoác ra, rồi bị Bảo Bảo kéo lên giường nằm xuống, sau đó Bảo Bảo và Dạ Ly Thần đồng thời nhìn về phía Tô Tử Mạch, bị hai người nhìn chằm chằm như vậy, Tô Tử Mạch không khỏi đỏ mặt.
“Mẫu thân, người cứ đứng yên ở đó làm gì vậy? Phụ thân đã đến rồi.
Người cũng đến đây đi, chúng ta sẽ cùng nhau đi ngủ.”
Nhìn ánh mắt ngây thơ vô tội của Bảo Bảo, Tô Tử Mạch biết nếu bây giờ đuổi Dạ Ly Thần đi, nhất định sẽ gây nên ảnh hưởng không tốt đến tâm hồn non nớt của Bảo Bảo.
Cùng lắm thì giả vờ rồi đợi đến khi Bảo Bảo ngủ say hắn đuổi Dạ Ly Thần đi là được.
Nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch nhanh chóng nặn ra một nụ cười rồi nằm trên giường, chỉ thấy Bảo Bảo nằm giữa Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch, đồng thời nắm lấy tay của hai người bọn họ, rồi nở một nụ cười hài lòng: “Được rồi, bây giờ chúng ta có thể yên tâm đi ngủ rồi.”
Nói xong Bảo Bảo liền nhắm mắt lại, Tô Tử Mạch thì dù có như thế nào cũng không thể yên tâm mà đi ngủ được, trong lòng càng hoảng loạn vô cùng.
Phải biết rằng Dạ Ly Thần bây giờ đang nằm trên cùng một chiếc giường với nàng, mặc dù ở giữa bọn họ còn có một Bảo Bảo nữa, nhưng khoảng cách như vậy đã rất gần rồi, Tô Tử Mạch thậm chí còn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở của Dạ Ly Thần.
Dạ Ly Thần cũng im lặng không hề lên tiếng, nhưng tiếng hô hấp của hắn càng ngày càng nặng nề, Tô Tử Mạch vô thức quay đầu lại nhìn, thì mới phát hiện đôi mắt của Dạ Ly Thần đang long lanh nhìn nàng trong đêm đen.
Tô Tử Mạch bị Dạ Ly Thần dùng ánh mắt như vậy để nhìn mình, nàng buột miệng hỏi: “Dạ Ly Thần, ngài nhìn chằm chằm ta như vậy để làm gì?”
“Phu nhân, nàng thật là đẹp.”
Đối mặt với sự chất vấn của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần không cần suy nghĩ mà đã nói ra ngay, Tô Tử Mạch nghe lời vậy, cả người liền sững sờ, đây không giống như những lời mà Dạ Ly Thần sẽ nói, tên gia hỏa này từ khi nào mà lại trở nên nói năng ngọt xớt như thế này? Nhưng nghe Dạ Ly Thần khen mình như vậy hình như cũng khá là sung sướng.
Qua một lúc lâu sau, Tô Tử Mạch mới phản ứng lại, nàng kìm ném niềm vui trong lòng mình lại, nghiêm mặt nói: “Một chuyện rõ ràng như vậy ngài không cần phải nói, Bảo Bảo hình như đã ngủ rồi, ta thấy ngài đã có thể trở về phòng