Lúc này Thi Thanh Nghiên thừa cơ nói: “Tử Mạch tỷ tỷ, nếu tỷ không yên tâm thì chúng ta có thể cùng đi, Bảo Bảo vẫn luôn ở trong điện Lăng Vân chắc chắn sẽ cảm thấy buồn chán, nếu được ra ngoài chơi một lúc chắc chắn sẽ tốt hơn cho thằng bé.
”
Tô Tử Mạch suy nghĩ một lúc cũng thấy có lý, nếu có nàng đi cùng thì cho dù Thi Thanh Nghiên có hai lá gan thì nàng ta cũng không dám làm điều sằng bậy, nghĩ tới đây Tô Tử Mạch mới gật đầu nói: “Được rồi, nếu đã như vậy thì chúng ta cùng nhau đưa Bảo Bảo ra ngoài đi dạo một lúc, vậy thì phải làm phiền Thanh Nghiên muội muội rồi.
”
Thấy Tô Tử Mạch đã đồng ý, Thi Thanh Nghiên không nhịn được mừng thầm, nàng ta nói: “Tử Mạch tỷ tỷ nói quá lời rồi, vậy bây giờ chúng ta đi luôn có được hay không?”
Tô Tử Mạch cũng không nghĩ ngợi nhiều, nàng dẫn Bảo Bảo đi theo Thi Thanh Nghiên ra khỏi điện Lăng Vân, sau khi ba người đi đến một tòa thành nhỏ ở bên cạnh điện Lăng Vân, tuy rằng tòa thành này không quá phồn hoa nhưng cái gì cần có đều có, trong thành hai bên đường có đủ loại cửa hàng.
Sau khi vào thành Bảo Bảo vui sướng chạy ở phía trước, Tô Tử Mạch thấy thế thì trong ánh mắt tràn đầy sủng nịnh, nàng vội vàng chạy theo sau lưng của Bảo Bảo, nàng sợ lạc mất thằng bé, mà Thi Thanh Nghiên lúc này lại đi ở mãi phía sau.
Nhìn Bảo Bảo và Tô Tử Mạch đi ở phía trước, ánh mắt Thi Thanh Nghiên đột nhiên trở nên lạnh lẽo, sau đó nàng ta đưa tay ra sau lưng làm mấy thủ thế, không lâu sau bà lão lúc trước gặp nàng ta đã chống quải trượng run run rẩy rẩy đi về phía nàng ta.
Lúc đi qua bên người Thi Thanh Nghiên, bà lão còn cố ý nhìn thoáng qua Thi Thanh Nghiên, đồng thời nặng nề gật đầu, dường như bà ta đang muốn đáp lại Thi Thanh Nghiên.
“Bảo Bảo con chạy chậm thôi, coi chừng đụng vào người ta đấy.
”
Lúc này Tô Tử Mạch đang ở sau lưng Bảo Bảo gọi với theo, ở cái tuổi này của Bảo Bảo đúng là lứa tuổi nghịch ngợm hiếu động nhất, lúc này Tô Tử Mạch thậm chí còn cảm thấy hối hận vì đã dẫn Bảo Bảo ra ngoài.
Bảo Bảo nghe được giọng nói của Tô Tử Mạch thì dừng lại, thằng bé quay đầu lại cười nói với Tô Tử Mạch: “Mẫu thân, người mau đuổi theo con đi, tại sao lại đi chậm như vậy chứ?”
Sau khi nói xong thì Bảo Bảo lại quay đầu đi chạy tiếp, chỉ là lúc này bà lão kia đột nhiên đi đến bên người của Bảo Bảo, Bảo Bảo không kịp tránh nên đã trực tiếp đâm vào người bà lão này.
“Ôi.
”
Chỉ nghe thấy bà lão kêu lên một tiếng rồi ngã sõng xoài ra trên mặt đất, bà ta vừa xoa chân vừa kêu rên, dáng vẻ bị thương không nhẹ.
Bảo Bảo thấy mình đã gây tai họa, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, thằng bé vội vàng nói với bà lão kia: “Bà ơi, con xin lỗi, con không phải cố ý đụng vào bà đâu.
”
Tô Tử Mạch thấy thế thì vội vàng chạy tới, vừa nâng bà lão đứng dậy nàng vừa hỏi: “Bà ơi bà không sao chứ, Bảo Bảo, sao con lại không cẩn thận như vậy chứ, đã nói con đừng chạy nhanh như vậy rồi, con xem giờ đã gây họa rồi đây này.
”
Lúc này Bảo Bảo cúi đầu không nói lời nào, xem ra thằng bé cũng nhận ra lỗi lầm của bản thân, trong lòng chắc hẳn đang rất hối hận.
Tô Tử Mạch cũng biết lúc này có trách cứ Bảo Bảo như thế nào cũng vô dụng, có câu nói biết sai mà sửa mới là chuyện tốt, có lẽ lúc này chính là cơ hội tốt để giáo dục Bảo Bảo để sau này thằng bé không phạm phải sai lầm như thế này nữa.
Nghĩ tới đây giọng điệu của Tô Tử Mạch hòa hoãn đi vài phần, nàng nói: “Bảo Bảo, vừa rồi con đã phạm sai lầm, bây giờ con phải gánh chịu hậu quả tương ứng, con hãy xin lỗi bà lão này đi.
”
Bảo Bảo nghe thấy vậy thì vội vàng đứng thẳng người lên, khom người về phía bà lão rồi nói: “Bà ơi con xin lỗi, con sai rồi, xin bà hãy tha lỗi cho con.
”
Thấy Bảo Bảo xin lỗi, bà lão vội vàng xua tay, vẻ mặt hiền từ nói: “Được rồi được rồi, con đứa nhỏ này cũng không phải là cố ý, bà cũng không trách con đâu, nhưng vốn bà đi lại đã không tiện, vừa rồi bị con va phải, lúc này cũng không thể đi lại được, con có thể dìu bà về nhà không?”
Bảo Bảo nghe thấy vậy thì trả lời không