Tô Tử Mạch đang ở phía sau nghe say sưa ngon lành, Tô Khang Thành đột nhiên xuất hiện.
“Các ngươi đừng ồn nữa, chỉ có mỗi con thỏ hoang mà thôi, đưa ta! Các ngươi đi nơi khác tìm thêm là được!”
“Vâng.
”
“Tuân mệnh, phụ thân.
”
“…”
Tỷ muội nghiến răng nghiến lợi nghe lời.
Phụ thân và mấy tỷ muội các nàng quả thật y như được đúc từ một khuôn ra vậy, không ai chịu thiệt về mình cả.
Nhưng mà, quyết định này của Tô Khang Thành lại thành công ngăn chặn cuộc cãi vã của tỷ muội Tô gia.
Mãi đến khi chạng vạng, đoàn người Tô gia mới ra khỏi rừng rậm, trong tay mỗi người đều xách theo kha khá con mồi.
Ai cũng nở nụ cười trên môi, xem ra lần đi săn bắn này khiến bọn họ rất suиɠ sướиɠ, đến nỗi không còn ai thèm nhắc đến Tô Tử Mạch nữa.
Trong lòng mọi người đều nhận định rằng Tô tử Mạch đã chết ở khu vực săn thú nguy hiểm nhất trong rừng, chỉ sợ bây giờ Tô Tử Mạch đã làm mồi ở trong bụng của bầy thú hoang rồi.
Lúc mọi người chuẩn bị rời khỏi, một loạt tiếng bước chân đột ngột vang lên từ phía sau.
Mọi người theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy Tô Tử Mạch vẻ mặt lạnh lùng, vững vàng bước ra khỏi rừng.
Trận gió lớn ùa tới, bộ quần áo màu tím phóng khoáng của nàng càng thêm vẻ hiên ngang mạnh mẽ.
Ánh mặt trời rọi vào khiến nàng trông giống một nữ chiến thần hạ phàm, khí thế sắc bén, từng bước đến gần mọi người.
Tô Khang Thành theo bản năng dụi mắt, ông ta bây giờ đang hoài nghi không biết có phải mắt mình mờ nên xuất hiện ảo giác hay không, nhưng rất nhanh sau đó đã khẳng định mình không nhìn lầm, Tô Tử Mạch vẫn còn sống.
Sao có thể như vậy được?
Nhưng…
Tô Tử Mạch bằng xương bằng thịt lúc này đã tiến tới trước mặt mọi người.
“Mọi người chuẩn bị về à? Không phải thống nhất với nhau sẽ căn cứ vào số lượng con mồi săn được mà sắp xếp thứ hạng sao?”
Vừa nói, Tô Tử Mạch vừa lấy một cái túi bằng da thú rất to, đổ xuống đất.
Ào ào!
Ào ào!
Chỉ thấy một đống răng nanh lăn ra khỏi túi, kích cỡ răng nanh lớn nhỏ khác nhau nhưng vừa nhìn đã biết chúng đều là răng nanh của sư tử, hổ báo.
Hơn nữa trên răng nanh còn dính máu, chắc chắn chúng là thứ mới được lôi ra từ miệng những con mãnh thú ấy.
Mọi người thấy thế, phút chốc trợn to hai mắt, không ai ngờ được rằng Tô Tử Mạch không những không chết mà còn gϊếŧ được nhiều mãnh thú như vậy?
Chỉ với tay không thôi sao?
Với ngoại hình yếu đuối và cái thai trong bụng, rốt cuộc nàng đã làm như thế nào?
Sự khiếp sợ ban đầu dần biến mất, Tô Khang Thành ép mình bình tĩnh lại, mặt dày mày dạn nói: “Chỉ với đống răng nanh này thì không chứng minh được là ngươi gϊếŧ những con mãnh thú kia, ngươi xem chúng ta đều mang xác con mồi ra ngoài, không có xác con mồi thì không tính!”
Nếu Tô Tử Mạch không chết dưới nanh của mãnh thú thì cũng không thể để Tô Tử Mạch trở thành người đứng đầu trong cuộc tỷ thí săn mồi này được.
Tô Vô Sương nghe vậy thì hùa theo: “Đúng thế! Ngươi xem chúng ta săn bắn thì đều dùng xác con mồi làm chứng, ngươi dùng mấy cái răng nanh đó thì chứng minh được cái gì chứ, nói không chừng ngươi đã sớm chuẩn bị số răng nanh này!”
“Đúng thế! Định lừa gạt à, chúng ta chắc chắn sẽ không mắc mưu!”
Lúc này tất cả mọi người đều ồn ào to tiếng, tóm lại không ai chịu thừa nhận thành tích của Tô Tử Mạnh.
Chỉ với tình trạng cơ thể của Tô Tử Mạch, nói ra cũng không ai tin!
Tô Tử Mạch thấy thế nhưng vẫn chưa tỏ ra nôn nóng, chỉ liếc mắt nhìn qua đống gà rừng thỏ hoang trong tay các nàng, sau đó lạnh lùng cười nói: “Được, vậy các ngươi vào rừng theo ta, ta nhớ hết vị trí xác của những con mãnh thú ta săn, ta dắt các ngươi vào nhìn là được!”
Tô Tử Mạch vừa nói dứt lời, mọi người lập tức lui về phía sau vài bước, nơi Tô Tử Mạch vào lúc nãy là khu vực săn bắn nguy hiểm nhất ở đây.
Hiện tại trời sắp tối, nơi đó sẽ càng nguy hiểm hơn, bọn họ không có can đảm bước vào nơi đó.
Tất nhiên Tô Tử Mạch biết điều đó.
Điểm mù tầm mắt vào ban đêm quá nhiều, đi vào đó không khác gì chịu chết!
Những người này ích